Dương Hiểu Tình không trả lời, cô cũng vì tính tò mò mà bước theo Mạc Tuấn. Ở nơi vắng lặng như vậy có gì chứ? Cô chỉ có thể thấy sự hoang sơ, nghèo nàn ở nơi đây. Nhà không sơn được lớp ngoài, gạch thì đổ vỡ lung tung, thực sự không hề đẹp mắt mà chỉ ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Con đường chỉ toàn đất sỏi, điều này khiến đôi giày đắt đỏ của Dương Hiểu Tình bị lấm bẩn. Cô cũng không suy nghĩ nhiều cứ bước theo hướng người phía trước.
Cuối cùng Mạc Tuấn cũng dừng lại ở ngôi nhà cũ kĩ. Anh quay người lại đưa mắt nhìn người con gái vẫn còn thái độ tò mò.
" Vào thôi " Anh vỗ vai cô, cũng chưa kịp nghe câu trả lời của cô liền kéo cô vào bên trong.
Không gian bên trong hết sức hoàn mỹ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài cũ kĩ. Đèn điện đầy đủ, đồ dùng được trang trí khá bắt mắt. Vả lại còn rất nhiều khách đến, họ đa số dùng rượu ngồi nhậu với nhau.
" Thích rồi hả? " Mạc Tuấn vỗ vai cô, anh ta khá hòa đồng thì phải. Nãy giờ cô thấy ai đi qua cũng cười rồi cúi chào anh, nhìn ra cũng giống bố cô với đàn em nhưng chắc chưa xa đến vậy.
" Anh là chủ ở đây, em thích cứ đến. Rất vinh dự nếu người có nhan sắc như em đến đây."
Dương Hiểu Tình ngờ ngờ gật đầu cho có, nơi đây tuyệt hảo đến vậy mà cô không biết thật lãng phí tuổi đời mà.
Đột nhiên chưa đi được vài bước theo Mạc Tuấn cô bị một nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/54340/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.