" Tình.. " Trần Mặc Cảnh nhẹ nhàng cất tiếng gọi rồi khẽ đưa tay xoa đầu Dương Hiểu Tình, ánh mắt anh không có chút gì của lo lắng cũng không hề có níu kéo. Sự lạnh lẽo trong mắt anh chứa đựng những lưỡi dao giúp cô đứng thẳng trước khó khăn, luôn vậy.. Đến cuối cũng sự lạnh lẽo ấy vẫn lan tỏa nhưng lại có đôi phần ấm áp đến lạ lùng.
Không gian lặng xuống chỉ còn những tiếng thở đọng lại, ai nấy cũng mang trong mình lo sợ nhưng lại không hề suy nghĩ đến việc nhấc chân bỏ chạy. Lâm Vân Ly cũng mang trong mình chút bất an, cô ta siết chặt lấy chiếc còng số tám vừa lấy ra trong túi áo mà hỏa nhiệt cứ tăng theo hai chiều.. Có chút sợ hãi, lại có chút nghiêm nghị trong công việc.
Giữa cái không gian có thể coi là nghẹt thở hoang mang nhất, Trần Mặc Cảnh vẫn cúi người cài từng cúc áo cho người con gái trước mặt. Anh không nói nhiều chỉ nắm lấy tay cô sau khi hoàn thành và đứng thẳng dậy.
" Đợi.. " Anh nói rất nhanh rồi quay người bước vào bên trong nhà.
Có thể nói là có chút chậm chạp khiến nhiều người mất kiên nhẫn nhưng không ai dám hành động. Dù họ có thể cho rằng anh chống đối người thi hành công vụ hay là một tội phạm khét tiếng.. Thì chỉ nhoáng qua mọi chuyện sẽ đảo ngược với tình thế khác, một là mất mạng .. Nếu nhẹ hơn thì đời sống mấy kẻ này cũng bị xáo trộn.
Trong mắt họ Trần Mặc Cảnh chưa từng là người biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912133/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.