Bầu không khí lặng xuống, suy nghĩ nông cạn của người thiếu nữ bị người đàn ông bóp chặt. Anh ta chỉ dùng 1 ánh mắt, một giọng nói lạnh ngắt đâm sâu sự lạnh lẽo của bản thân vào tâm can cô. Thậm trí không cho cô mượn bờ vai, cũng không giúp cô tìm lại sự bình yên khi xưa . Thứ anh ta muốn áp đặt cho cô hiểu là cái bước đường phía trước, dù không có anh cũng chẳng ai cho cô bình yên
Trần Mặc Cảnh đưa mắt nhìn lên bầu trời trắng đục đem theo hơi lạnh, đôi mắt thoáng trở nên thâm trầm. " Ở thế giới này với em cái chết đơn giản muốn là được sao? "
" Dương Hiểu Tình, tôi không muốn chết. Tôi mặc kệ được cả tâm can, ước mơ chỉ để được mở mắt mỗi ngày. Vì vậy, tôi không muốn có một người phụ nữ yếu đuối.. " Con người Trần Mặc Cảnh xa cách hơn với thực tại, anh thẳng thắn đến mức lệ trên đôi mắt sưng đỏ ngưng lại mà hạ xuống. Người thiếu nữ không nói nên lời, trái tim cô như bị ai đó cắt mất phần cuống. Giống như bị ai cướp đi sự sống.
" Tôi sợ em khác tôi, vì sinh mạng mà thâm tâm ích kỉ . Tôi không thể đem theo một kẻ không biết nhìn về phía trước. " Người đàn ông nhìn gương mặt xinh đẹp, sự lạnh lẽo giảm dần mà nở một nụ cười giống như từ biệt. Tựa như một lời chào chúc phúc cho người con gái, nó từ vui hóa mộng thương tâm. Lòng anh cũng nặng như bị đá đè nén hô hấp rồi lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912117/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.