Phần 47 : Tôi Về Rồi Cô Gái !
Cuối tuần, trời đổ cơn mưa khiến không gian trở nên ồn hơn thường. Căn phòng vẫn đem chút trầm lắng, chỉ là không khí thoáng ra hơn khi tấm rèm được mở ra.
Thâm tâm được nới giãn, ổn định nhiều sau khi tiêm thuốc an thần. Mới nãy Dương Nhược Thiếu có đến khá lâu nhưng trên công ty có cuộc họp gấp, ông cũng rời đi không lâu.
Tiếng mưa rõ hơn, nó giống như muốn lại gần gột rửa đi nỗi lòng héo úa của lòng người. Nhưng mãi chỉ có thể dừng lại sau tấm kính, cứ thế mà ngớt dần. Trời vẫn không có dấu hiệu thoát khỏi cơn mưa tiếp đến. Màu sắc mây trời vẫn xám xịt, hình như đâu đó có vài người mới rời xa?
Âm thanh khó chịu của tiếng điện thoại để chế độ rung khiến đôi mắt Dương Hiểu Tình thu hẹp lại trước dãy số.
" Thế nào rồi mẹ? " Người thiếu nữ đeo đôi dép rồi rời khỏi giường đi ra phía bàn trà. Trong lúc chờ đầu dây đáp cô cũng uống lấy ngụm nước còn ấm ban nãy.
Âm thanh ồn ào của một phiên chợ, tiếng tranh giá hàng đó là thứ suốt 5 phút Dương Hiểu Tình nhận được. Cô chờ cuộc gọi này không quá lâu, nhưng đủ để cả thâm tâm hồi hộp có thể dẫn đến hững hờ, rồi chìm trong tuyệt vọng.
Hình như mẹ cô không ở Anh, có thể đang ở một vùng quê Trung Hoa mua chút đồ lễ cho hai người đi trước. Khi ấy trái tim càng thắt lại, chỉ đơn giản cô không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/1912111/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.