Vũ Thần nhìn trái nhìn phải, né tái né phải, thật vất vả lắm mới có thể lên tới phòng làm việc của Lục Hàm. 
- Em chú ý nhiều như vậy làm gì? Cứ như bình thường là được mà, dù sao cũng đâu có ai để ý đâu. 
Nếu có cũng không ai dám ý kiến trước mặt a, Lục Hàm im lặng bổ sung. 
- Còn không phải tại anh sao? Hôn là được rồi, còn cắn sưng lên như thế này làm gì chứ? 
vũ Thần đạp anh một cái, tức giận trừng mắt lên án Lục Hàm. 
- Được rồi được rồi, lỗi của anh, lỗi của anh a. 
Lục Hàm đưa hai tay lên đầu hàng, cười dịu dàng với cậu. 
- Hừ! 
Vũ Thần tạc mao quay sang nơi khác. Lục Hàm thuận thế cúi xuống hôn một tiếng thật vang trên má của cậu, thấy không đủ liền ôm lấy cậu gặm má một trận. 
Kết quả, không chỉ môi mà má của Vũ Thần cũng đỏ vù lên. Vũ Thần tức giận, không cho Lục Hàm đến gần mình nữa. 
- Thần Thần... 
Lục Hàm nhìn cậu đang ngồi trên sô pha cách anh 5m yên lặng đọc báo, khóc không ra nước mắt. Còn gì đau hơn việc chỉ được nhìn mà không được ăn a. 
- Nói. 
Vũ Thần cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng. 
- Anh muốn ôm ôm. 
Lục Hàm hai mắt long lanh, đầy đáng thương nhìn Vũ Thần. 
- Anh không lo làm việc đi, ôm ôm cái gì. 
Vũ Thần liếc mắt nhìn Lục Hàm một cái, hơi xiêu lòng nói. 
- Chồng ôm ôm. Ôm ôm mới làm việc được a. 
Lục Hàm đi đến ngồi xuống bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-ho-ly-vao-nha/1068467/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.