Lần đầu tiên, Viên Viên uống say, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ là ở phòng tắm, cô bị cái gì đó dụ dỗ trở tạo ra một loại khoái cảm mãnh liệt, muốntrốn cũng không thoát.
Cô còn nhớ hắn không ngừng đánh thẳng vào thân thể cô, ở không gian hạn hẹp của phòng tắm vang lên từng tiếng thở dốc, cho dù hôm sau hắn có cố ý hướng về phía cô vươn ra “móng vuốt soi” đáng ghét, thì lúc ấy chính cô cũng đang cảm thấy bối rối, vừa mơ hồ, vừa hỗn loạn.
Còn lần này, ý thức của cô rất rõ ràng, cô cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô thật ra rất sợ, nhưng mà cũng có chút mong đợi.
Trong thân thể mầm móng dục vọng của cô đã bị Khương Đường nhiệt tình khơi dậy, chỉ cần hắn chạm nhẹ một chút, tất cả sẽ bộc phát, không cách nào khống chế.
Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, quần áo trên người từng cái từng cái rơi xuống đất.
Viên Viên nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô sẽ cùng Khương Đường làm ra loại chuyện như vậy......
Cô mắc cỡ đến nỗi ngay cả đầu ngón chân cũng biến thành màu hồng.
"Viên Viên, em đang nghĩ cái gì?"
Giọng nam trầm thấp hấp dẫn ở bên tai cô nhẹ nhàng vang lên, cô không nhịn được, thân thể co lại một cái, hai tay theo bản năng bảo vệ bộ ngực trần truồng.
“Không được che, anh muốn nhìn, “nó” thật sự rất đẹp” Khương Đường cố chấp lấy tay của cô ra, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, còn có *nụ hồng* kia đã được phủ một tầng phấn hồng nhàn nhạt.
Thật là đẹp.
Hắn cúi đầu ngậm *nụ hồng* đang mãnh liệt không ngừng run rẩy, yêu thương đưa lưỡi ra vừa liếm vừa hôn, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng cắn, rồi hài lòng nghe cô nằm dưới thân hắn vì thế mà rên rỉ.
Tiếp, hắn đưa tay vào giữa hai chân cô, ngón tay thon dài vừa chạm nhẹ đã thấy vườn hoa bí mật bên dưới đã ươt át.
"Viên Viên, em thật ướt át, không thể nhịn được nữa hay sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Viên đỏ bừng, mắc cỡ trừng hắn một cái, nghĩ thầm, người đàn ông này từ lúc nào thì biết nói ngọt như vậy, tự nhiên nói ra những lời khiến người nghe xấu hổ không thôi còn mặt mình một chút biến sắc cũng không có?
Hắn rốt cuộc ở trong bệnh viên học những gì chứ?
"Viên Viên, không nên nhìn anh như vậy, sẽ làm anh không nhịn được......"
Hai ngón tay xâm nhập bên trong của cô khuấy nhẹ, còn cái tay còn lại có chút thô bạo, vuốt ve xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô.
Viên Viên không nhịn được liên tục phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thân thể cũng không kềm chết mà giãy dụa, thậm chí vô ý lấy bắp đùi cọ xát nửa người dưới của hắn, cảm giác được bắp đùi dính chất lỏng chạm vào ướt lạnh, cô không khỏi thẹn thùng.
Thật là muốn...... Thật sự rất muốn....... Tại sao thân thể của cô lại biến thành như vậy?
"Không đợi được nữa sao?" Hắn ác ý cắn nhẹ lỗ tai của cô, để cho cô toàn thân run lên.
Viên Viên cắn môi dưới, gật đầu một cái.
“Vẫn chưa đến lúc, từ từ thôi.”
Vẫn chưa hiểu ý tứ của hắn, cô phát hiện hai chân mình đột nhiên bị nâng lên cao, gác trên bả vai của hắn, sau đó hắn cuối đầu, hôn lên nơi tư mật giữa hai chân của cô.
Cô muốn thét chói tai, ngay sau đó liền bị khoái cảm kỳ dị bao phủ, giữa hai chân không ngừng phát ra thứ cảm xúc làm người ta tê dại, giống như một dòng điện chạy qua, cô kích động hai tay cầm chặt drap giường, thở gấp. (drap giường = đệm trải giường)
Lưỡi hắn vừa nhiệt tình vừa nóng bỏng, không ngừng liếm láp chỗ kín của cô, thỉnh thoảng còn cố gắng đưa vào bên trong dò xét, khiến cho bắp đùi cô không nhịn được co quắp trừng đợt, giống như sắp có thứ gì đó sắp bộc phát, cô rất muốn nhanh đạt đến tận cùng, nhưng rồi lại có chút không nỡ muốn thứ khoái cảm mãnh liệt dễ dàng kết thúc.
Viên Viên bị mâu thuẫn như vậy dồn ép mà ứa ra nước mắt, tay của cô không tự chủ ôm lấy ngực mình, nhẹ nhàng xoa nắn, theo bản năng muốn gia tăng khoái cảm nhiều hơn.
Khi lưỡi Khương Đường đột nhiên nặng nề tiến vào trong thân thể của cô, cô không khỏi lên tiếng thét chói tai, cả thân thể cũng giống như cá bạc nhảy ra mặt biển xinh đẹp uốn cong lên, trong nháy mắt, tất cả thần kinh cũng căng thẳng đến điểm cao nhất, sau đó giống như bị đứt gãy, rơi vào mênh mông tình dục…. (Cá bạc:Cá ngân)
Nhưng vẫn chưa kết thúc ở đây.
Khương Đường đỡ cô dậy, để cho cô đưa lưng về phía hắn, nằm úp trên giường còn hắn quỳ gối nằm sấp xuống.
“Cái kia” của hắn đã sớm trở nên cứng rắn như sắt, nhưng hắn nịn được, vì tối nay, hắn muốn từ từ thưởng thức sự xinh đẹp của người phụ nữ này, một chút cũng không muốn bỏ sót. *em lại chém*
Không vội trực tiếp tiến vào, hắn đem vật nóng rực phía dưới hướng đến cái mộng trắng noãn của cô cọ xát, thỉnh thoảng cố ý trượt vào khe hở mông của cô, nhẹ nhàng chạm vào “nhuỵ hoa” vừa đạt cao triều vẫn còn sưng đỏ của cô, rồi lại vội vàng rời khỏi.
Loại trêu đùa như vậy, khiến cho Trình Viên Viên vừa đạt được cao triều lại bị dục vọng ham muốn nổi dậy, không nhịn được lắc lác cái mộng đáng yêu hưởng ứng, nhưng không đạt đước như ý muốn, cám giác thất vọng khiến cô thấy thật bất mãn.
Khi cô quay đầu lại dùng ánh mắt tràn đầy tình dục nhìn hắn, Khương Đường rốt cuộc cũng không nhịn được buông tha sự tra tấn đối với cô.
Hắn dùng chút sức lực, tiến vào thân thể mềm mại. Trình Viên Viên thoả mãn rên rĩ một cách yêu kiều, theo bản năng, thân thể co rút lại, kẹp chặt vật nóng bỏng của hắn, khiến hắn hiện tại không thể kiềm chế được nữa.
Hắn đỡ hông của cô lên, rút ra rồi lại cắm vào, đột nhiên hắn dùng tay trái vây quanh eo cô, đem cả người cô xoay lại, dán chặt vào ngực hắn, tay còn lại đưa đến trước ngực cô, chà xát, lôi kéo “nụ hồng” cứng rắn dễ thương.
Sức lực càng ngày càng mãnh liệt, bộ ngực của cô không ngừng đung đưa, cô chỉ cảm thấy thân thể của mình hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ có thể mặc cho người đàn ông này đùa bỡn, *nụ hồng* bị ngón tay thon dài xoa bóp, lỗ tai bị nụ hôn nóng bỏng của hắn thiêu đốt, giữa hai chân có vật thể nóng bỏng không ngừng tiến vào, mỗi lần thúc vào lại khiến cho thân thể của cô không chịu đựng được, nếu không phải do Khương Đường đã ôm chặt hông cô thì cô sớm đã ngã xuống.
Chưa từng có nghĩ tới chuyện giữa nam nữ có thể cuồng dã kịch liệt như vậy, mồ hôi trên người Khương Đường không ngừng chảy xuống, thậm chí còn vì động tác kịch liệt của hắn mà trên giường còn vơi lại vài giọt mồ hôi.
Thanh âm thân thể đụng chạm cùng tiếng thở dốc nặng nề ở bên tai vang vọng, trở thành một loại thuốc kích tình quyến rũ, để cho dục vọng Viên Viên không ngừng tăng lên, không cách nào khắc chế.
Sắp điên rồi, cô sắp bị loại khoái cảm này ép cho phát điên…..
"A...... Khương Đường...... Không chịu nổi...... Em sắp không chịu nổi rồi......" Cô không nhịn được cuồng loạn lay động ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết mình đang khẩn cầu cái gì.
"Còn không được...... Viên Viên, còn không được......" Hắn liếm vành tai cô, đột nhiên lui ra ngoài.
Viên Viên nhất thời cảm thấy trong cơ thể vô cùng trống vắng, cô dường như muốn đoạt lấy, lập tức hướng đến thứ nóng bỏng vừa nãy vẩn còn bên trong cô giờ lại đang ở trước mặt cô, nhưng Khương Đường lại cười tà nhanh chóng lui về phía sau, sau đó lại ung dung nằm ngang ở trên giường.
Vật phái nam cứng rắn đứng vững giữa hai chân kia làm người khác chú ý.
"Viên Viên, muốn thì tự mình tới."
Cô cắn môi dưới, cá tính cô không xem như là bảo thủ nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến mình sẽ chủ động trong hoàn cảnh như thế này, cuối cùng vẫn là không chịu nổi dục vọng, cô không thể làm gì khác hơn là vừa đỏ mặt vừa từ từ bò lên người hắn.
Khương Đường đở hông của cô, nhẹ giọng dụ hoặc "Không phải sợ...... Như vậy em cũng sẽ rất thoải mái...... Tới đây đi, đưa eo tới đây một chút nữa......"
Hai tay ôm lấy cái hông bền chắc bình thản của hắn, từ từ đặt mông xuống, cảm thụ “vật” của phái nam nóng bỏng mà cứng rắn như sắt nung chậm rãi tiến vào trong thân thể cô lần nữa.
"A...... A......" Thân thể lại bị lấp đầy, loại cảm giác đó khiến cô thoả mãn rên rĩ.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ......
Vừa mới “xuyên qua” kịch liệt như vậy, khoái cảm mãnh liệt vẫn còn nhưng hành động gì mới cũng không có, không biết tiếp theo nên làm gì?
Cô bối rối nhúc nhích cơ thể lại phát hiện thâ thể hắn giống như có chút hấp tấp cùng căng thẳng.
Vì vậy thử xoay thắt lưng tới lui, “vật” trong cơ thể nóng rực lập tức lại cương lớn thêm.
"Ưm...... Viên Viên, chính là như vậy...... dùng hông của em, dùng sức một chút...... Nhanh lên! Thật là giỏi...... Viên Viên, em thật giỏi......"
Được Khương Đường khích lệ, thắt lưng Viên Viên dốc sức vặn vẹo hơn, cô thu hồi bụng, dùng lực dồn về giữa hai chân, vừa vặn vẹo thất lưng vừa co rút “nhuỵ hoa”, khiến hắn không ngừng thở dốc.
Khương Đường vươn tay ôm lấy ngực cô, dùng sức xoa nắn, thỉnh thoảng véo lấy *nụ hồng* của cô, khiến cô phát đau, rồi lại yêu kiều rên lên không dứt, sau đó càng thêm ra sức vặn vẹo thắt lưng.
"A...... A...... Khương Đường......" Viên Viên không tự chủ được đưa cái lưỡi ra, liếm liếm môi dưới khô.
Động tác kích thích này của cô khiến Khương Đường trong náy mắt muốn phun máu mũi, hắn nắm lấy một cánh tay cô, đem cả người cô kéo xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Môi của cô chủ động mở ra, lưỡi quấn quít giống như thân thể hai người đang quấn quít lấy nhau, khó có thể tách rời, cũng không còn kịp nuốt nước miếng khiến toàn bộ chảy xuống, Khương Đường cũng không có thời gian để ý tới, chẳng qua là hôn cô điên cuồng hơn, nhiệt liệt hơn, giống như là muốn đem cô ăn vào trong miệng.
Tư thế như vậy khiến cho hai người nửa người trên dán hợp thật chặt ở chung một chỗ, Viên Viên vẫn đang ra sức vặn vẹo thắt lưng, chẳng qua là đổi phương thức dùng lực từ trên dưới đổi thành trước sau, động tác này khiến cho ngực của cô và cơ ngực Khương Đường ma sát nhau, *nụ hồng* bị cọ xát dày vò đến phát đau, nhưng cũng mang đến khoái cảm nhiều hơn không cách nào kháng cự.
Cả người cô, thậm chí ngay cả trái tim cũng mau muốn chết chìm trong loại tình yêu kịch liệt mênh mông này.
Hông Khương Đường đột nhiên dùng sức tiến thằng vào, Trình Viên Viên kinh hoảng hét lên một tiếng, cảm thấy nơi sâu nhất trong cơ thể bị chạm đến, toàn thân cứ như thế bị kích thích không ngừng run rẩy.
Tay của hắn dùng sức bắt được cái mông của cô, lực đạo ngón tay rất lớn, đến nỗi hắn biết thế nào nơi ấy cũng để lại vết máu bầm đen đen tím tím, thế nhưng loại cảm giác tê dại này cũng qua kích thích, hắn càng lúc càng dùng sức, giống như đang cố gắng chạm đến nơi nào đó.
"Ừm...... Viên Viên...... Em thật giỏi...... A!" Cuối cùng cũng đạt cao triều, hắn rốt cục cũng phun ra nhiệt dịch nóng bỏng, đổ đầy vào thân thể của người phụ nữ hắn yêu thương.
Lúc này Trình Viên Viên cũng “lên đỉnh” lần thứ hai, tay cô nắm chặt đầu vai hắn, móng tay bấu chặt vào bắp thịt rắn chắc.
Cô toàn thân vô lực, mềm nhũn ngã trên người Khương Đường, cảm thấy cứ như vậy mà chết đi cũng đã là tốt lắm rồi.
Vậy nói trắng ra chính là “chết vì khoái lạc” rồi đi......
Còn chưa hồi phục tinh thần lại, Khương Đường đã dịu dàng hôn lên môi của cô. Cô nhắm hai mắt, khẽ cười.
"Viên Viên...... Em thật rất tuyệt......"
Hắn buông lời thì thầm bên tai cô, bàn tay kia vừa mới vuốt ve kích tình đưa nàng lên “thiên đường tình ái” giờ lại đang vòng ngang hông cô ôm chặt.
Giống như cô là người phụ nữ duy nhất của hắn, giống như trên thế giới này chỉ còn hai người bọn họ.
Cảm giác cứ thoả mãn một cách lười biếng. (Ý là họ chỉ cần như vậy là thoả mãn rồi, không có yêu cầu cao hơn.)
Nếu có thể vĩnh viễn nằm như vậy, chuyện gì cũng không cần quan tâm thì tốt biết bao?
Một lát sau.
"Viên Viên, em ngủ rồi sao?"
"Không có......"
"Em có đói bụng không?"
Viên Viên sửng sốt một chút, đầu tiên là nhỏ giọng nở nụ cười, cuối cùng không nhịn được mà cả bả vai cũng bắt đầu lay động.
“Có gì đáng cười chứ?”
"Anh thật không cảm thấy buồn cười sao?" Cô vẫn cười, cười rất vui vẻ.
Khương Đường nghĩ mãi không ra, vuốt vuốt đầu của cô, hỏi: “Có phải là vì em thấy anh hỏi vấn đề náy rất ngu ngốc không?”
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Em không có ý đó, chẳng qua là em không nghĩ tới, chúng ta làm xong “chuyện ấy” còn có tâm tình thoải mái nói chuyện như thế này….chúng ta giống như đã quen thuộc với việc này, chúng ta giống như người một nhà, có thể thoải mái nói chuyện không cần câu nệ ý tứ, chỉ cần thấy vui vẻ là được rồi.”
Lời vừa mới dứt, chính cô cũng lấy làm kinh hãi.
Cô đang nói cái gì vậy?
Người nhà? Bọn họ không phải cũng giống như bao cặp nam nữ khác, đến với nhau như thế chính là vì muốn thoả mãn dục vọng của cá nhân thôi sao? Cô làm sao có thể khinh suất nói ra những lời ngốc nghếch như thế?
Khương Đường im lặng nhìn cô thật lâu.
Viên Viên không dám nhìn hắn, cô chẳng qua là muốn giải thích cùng hắn, không ngờ đến nói một hồi lại thành ra nói hươu nói vượn như thế.
Cánh tay đang ôm ngang hông cô đột nhiên siết chặt, cô nâng mắt nhìn lại thấy hắn đang mỉm cười nhìn cô.
“Giống như người nhà thì có gì không tốt, em có thể giống như chị gái của anh, quan tâm chăm sóc cho anh, còn có thể luôn ở bên cạnh anh, có phải không?
“Cái đó…có phải anh cũng xem em giống như một người chị?”
Khương Đường suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
“Vậy thì tình cảm này cũng giống như tình chị em có đúng không?” Viên Viên sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tay cũng nắm thành quả đấm, giống như là chịu đựng cái gì đó.
“Hả?” Nói sai còn không biết tai hoạ sắp đến.
“Thì ra thứ tình cảm yêu thích mà anh nói chính là như vậy sao? Tôi thật nghi ngờ có phải anh vĩnh viện cũng chỉ là một đứa trẻ to xác hay không? Anh thật sự sẽ yêu người phụ nữ lớn tuổi hơn anh sao? Hơn nữa, có Diệp Linh làm chị anh thấy chưa đủ à, tai sao còn ở trước mặt người khác gọi tôi là “Chị gái dưa gang” làm gì chứ?” Trình Viên Viên càng nói càng tức giận, đẩy tay Khương Đường đang ôm mình ra.
"Viên Viên, em đang nói cái gì vậy? Chuyện “Chị gái dưa gang” không phải anh đã giải thích rõ với em rồi sao? Thật ra đó chỉ là …”
“Bốp” một tiếng.
Khương Đường ngây ngẩn cả người, chợt thấy trước mắt mình có thật là nhiều những ngôi sao đang múa máy.
Hắn bị đánh, hơn nữa còn là một cái tát rất dùng sức, mạnh đến nổi mắt hắn nổ đom đóm luôn.
"Anh, cút ra ngoài cho tôi!"
“Tóm lạo là chuyện gì, Trình Viên Viên, tốt nhất là em giải thích rõ cho anh.” Hắn cũng bắt đầu nổi giận, chưa giải thích được gì đã bị cô cho ăn một cái tát.
“Tôi ghét anh! Tôi thật sự rất ghét anh! Có phải trong mắt anh tôi cũng chỉ giống như một người chị chứ không phải một người phụ nử bình thường, đúng không? Anh nhất định là thầm xem thường tôi, anh cho rằng tôi là “gái ế” không ai muốn nên mới thương hại mà lên giường với tôi, an ủi “người chị” như tôi, có đúng không? Anh trả lời đi, có đúng thế không? Tôi nói đúng quá nên anh không trả lời được chứ gì?” ( Thua chị luôn =.=’)
Đối mặt với sự tức giận vô cớ của Trình Viên Viên, Khương Đường trong lòng vô cùng buồn bực, hắn nắm chặt tay kềm chế tức giận muốn phản bác lại cô.
Không thể, ngàn vạn lần hắn cũng không thể tức giận theo cô, bây giờ hắn mà nổi điên lên thì tất cả coi như chấm hết, sau này cơ hội gần gũi với cô sẽ không còn, hắn không muốn như thế.
Nhưng hắn thật sự không hiểu, tại sao Trình Viên Viên đột nhiên tức giận đến thế, dáng vẻ y hệt như “sư tử cái” đang giương nhanh múa vuốt, xem hắn như kẻ thù.
“Viên Viên, em bình tĩnh lại có được không?” mặc dù Khương Đường tự nhủ mình phải nhẫn nại nhưng trên mặt hắn đã bắt đầu xuất hiện sự tức giận.
Trình Viên Viên nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng trở nên đau nhói.
Thì ra trong mắt hắn cô chính là người phụ nữ không khống chế được bản thân, thích gây sự như vậy, cho nên hắn mới dùng khuôn mặt đó mà đối diện với cô, màn ân ái vừa chẳng qua cũng chỉ giống như một cuộc “giao dịch”.
Tim đau xót, cô cảm thấy mình thật là ngu thật là ngốc.
"Anh cút đi! Tôi không bao giờ... muốn nhìn thấy mặt anh nữa!" Viên Viên bò xuống giường, nhặt quần áo Khương Đường lên ném về phía hắn "Anh mau rời khỏi đây đi!"
Khương Đường mặt lạnh, không nói lời nào.
Hắn nhận lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào, cũng không hề giải thích cái gì, tính chờ cô tĩnh táo một chút sẽ cùng cô nói chuyện.
Hắn không hiểu tại sao cô lại bất an như vậy, tâm tình vì sao lại không ổn định như vậy, hắn rõ ràng không hề có suy nghỉ giống như cô nói, cô không nên vặn vẹo tình cảm của hắn, chẳng lẽ người phụ nữ này bị chứng vọng tưởng hay sao?
Hắn im lặng mặc quần áo tử tế, sau đó ra khỏi phòng.
Khi hắn mở cửa ra đang chuẩn bị rời đi, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một người mà hắn không hề nghĩ tới.
"Cục Đường? Em tại sao lại ở trong nhà Viên Viên vậy?" Diệp Linh miệng há to ngạc nhiên đến nỗi cằm cũng muốn rớt xuống.
Cô chính là muốn gây bất ngờ cho Trình Viên Viên, còn cố tình mua thật nhiều đặc sản của Hokkaido về tặng cho bạn thân, có nghĩ cũng không nghĩ đến ở nhà bạn lại gặp được em trai mình.
"Chị? Chị trở về khi nào? Sao lại tới đây?" Khương Đường cũng ngạc nhiên không kém Diệp Linh.
"Những lời này phải là chị hỏi em mới đúng." Diệp Linh bắt bẻ.
"Em...... Em có việc muốn tìm Viên Viên."
Hả? Khương Đường trước kia không phải gọi Trình Viên Viên là “Chị” sao?
Hơn nữa...... Nếu như cô không nhìn lầm, má trái Khương Đường giống như có dấu vết bàn tay sưng đỏ.
"Em có việc phải đi trước, nói chuyện với chị sau." Khương Đường sắc mặt rất khó coi, nói qua loa mấy câu liền rời đi.
Trình Viên Viên thấy Diệp Linh đột nhiên xuất hiện, cũng cực kì kinh ngạc.
“Viên Viên, rốt cuộc giữa cậu và Cục Đường xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Linh vừa đem quà lưu niệm cùng mấy món đặc sản đặt lên bàn, vừa tò mò hỏi.
"Không có gì." Ánh mắt Viên Viên có chút không được tự nhiên.
"Vậy nó tại sao lại ở nhà cậu?"
Nghe Diệp Linh hỏi như vậy, mặt Viên Viên càng đỏ hơn.
“Thế nào! Viên Viên, có phải như tớ đang nghĩ không? Cậu và Cục Đường…” Hai người này nhất định là có vấn đề.
Viên Viên muốn giải thích, nhưng mãi cũng không cách nào mở miệng, cuối cùng vẫn là im lặng.
Cô mắc cỡ, thẹn thùng nhẹ gật đầu thay cho lời giải thích.
"Các người...... Thật à? Chuyện bắt đầu từ khi nào?" Diệp Linh kinh ngạc.
Làm thế nào mà như vậy, cô mới rời đi Nhật Bản có một tuần, đến khi trở về sao lại thấy giống như cả thế giới đều đã thay đổi như vậy?
Không chỉ đồng nghiệp còm có ngay cả Trình Viên Viên cũng thay đổi luôn.
"Tóm lại, chuyện này nói ra rất dài dòng...... Với lại không phải chuyện của cậu mới quan trọng hơn sao? Mặc kệ Khương Đường thế nào, cậu bây giờ mau chóng kể cho tớ nghe chuyện giữa cậu với anh chàng Đầu Gỗ kia đi."
Vừa nghe nhắc đến người yêu, Diệp Linh đã đem chuyện của Trình Viên Viên và Khương Đường ném ra sau đầu, kéo tay bạn tốt đến salon, bắt đầu thao thao bất tuyệt, không bỏ sót chi tiết nào.
Sau khi nghe xong, Trình Viên Viên lấy tay chọc chọc má cô, giễu cợt: “Cậu đấy, xem ra chuyến đi Nhật Bản này thật lãng mạn! Mặc dù có chút vấn đề sức khoẻ, nhưng cũng đã khiến cho người đàn ông kia cuối cùng cũng hiểu được tình cảm của cậu, đã vậy còn cùng nhau tắm nữa chứ! Thật là đáng để hâm mộ đó.”
“Đúng vậy đúng vậy, tớ có cảm giác mình giống như một người vơ vậy, mắc dù tớ có tưởng tượng hơi quá, ha ha ….” Diệp Linh lại bắt đầu cười khúc khích, hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc.
Viên Viên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Diệp Linh, tự hỏi mình, có phải rồi cũng sẽ có ngày mình cũng cười hạnh phúc như thế?
Nhưng người đàn ông nào sẽ mang đến cho cô thứ hạnh phúc như vậy?
Chẳng lẽ là tên Khương Đường ngu ngốc kia sao?
Nhưng là khi củng hắn ở chung một chỗ, mặc dù có lúc rất ngoạt ngào ấm áp, nhưng trong lòng luôn có gì đó bất an, giống như một trái bom nổ châm, bất cứ lúc nào hễ muốn là sẽ bùng nổ.
Giống như lúc nãy.
Thật ra ngay từ khi nhìn thấy Khương Đường bước ra khỏi phòng, cô đã cảm thấy hối hận vì lời nói của mình nhưng vì sĩ diện khiến cô không cách nào mở miệng nói câu xin lỗi trước.
Rốt cuộc là cô muốn thế nào đây?
Tại sao có thể nói với người mình thích mà nói những đau lòng như thế?
Cô cắn cắn môi dưới, quyết định hỏi thăm ý kiến bạn tốt: "Diệp Linh, tớ có thể hỏi cậu chuyện này không?"
"Được chứ, chúng ta là bạn tốt mà, cái gì cũng có thể hỏi."
“Tên Đầu Gỗ đó có để ý đến tuổi tác của cậu không? À, ý tớ không muốn nói cậu lớn tuổi, cũng không có ý nói cậu là trâu già thích gặm cỏ non, chẳng qua là….chẳng qua… phụ nữ lại đi yêu người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đây là chuyện bình thường u?”
“Tuổi tác có quan hệ gì chứ? Cũng không phải là kém nhau chín hay mười tuổi gì, cùng lắm tớ chỉ hơn Đầu Gỗ của tớ có hai, ba tuổi thôi, hắn cũng biết chuyện này từ lâu rồi.”
"Hắn thật sự không đế ý chuyện này sao?"
“Tại sao lại phải để ý đến vấn đề này?” Diệp Linh không hiểu.
Viên Viên cúi đầu trầm tư.
"Viên Viên, cậu đang lo lắng cái gì hả? Cậu cho rằng Khương Đường không xứng với cậu sao?” Diệp Linh tò mò hỏi "Thật ra thì tớ cũng cảm thấy hắn không xứng với cậu, mặc dù hắn là sinh viên xuất sắc của Đại học Y, tương lai sẽ trở thành bác sĩ, nghề bác sĩ là nghề hái ra tiến thật đã là quan niệm lạc hậu rồi, ai không biết thời buổi này, bác sĩ làm việc vừa áp lực cao mà tiến lương lại ít. Tuy Khương Đường không chú ý đến tiền bạc nhưng là hắn cũng đã bắt đầu vì áp lực công việc mà thấy hối hận vì đã chọn ngành Y này! Hắn thật là kẻ không có tiền đồ mà.”
“Không phải hắn không có tiền đồ!” Viên Viên không tự chủ lập tức nói lại.
Diệp Linh buồn cười liếc nhìn cô một cái "Đau lòng sao?"
Thật ra thì cô cũng không phải là cố ý muốn quở trách em trai của mình, chẳng qua thân là chị, cũng không thể thiên vị nói tốt cho hắn!
"Tớ không biết...... Ôi! Tớ thật không biết làm sao nữa!" Viên Viên chán nản ôm lấy đầu "Yêu rốt cuộc là cái gì? Tớ một chút cũng không hiểu! Chỉ biết là bây giờ tớ làm gì cũng không được, nhất là khi cùng Khương Đường ở chung một chỗ, tớ giống như hoá thành người khác, rõ ràng là tớ biết tớ làm như vậy là không đúng, trong lòng tớ không muốn thế, nhưng tớ vẫn không có cách nào ngăn cản chính mình. Cư tiếp tục thế này, tớ sợ sẽ có ngày làm ra loại chuyện điên rồ gì nữa.”
Diệp Linh mỉm cười nhìn cô, nói: "Đây chính là yêu đấy, Viên Viên. Chào mừng cậu cùng tớ rơi vào cái bẫy tình yêu này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]