"Này! Hà Trang, cô có ổn không đấy?" Cả ba người kia hốt hoảng nhìn tôi
Bấy giờ, tôi mới chợt quay về hiện tại, khi nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của ba bọn họ tôi ngớ người.
"Cô chảy máu cam kìa" Lam Trì sốt sắng
Theo lời cô ta chỉ, tôi lấy tay lên chạm mũi thì đúng thật. Có lẽ chỉ chảy máu mũi thường thôi, không phải bận tâm nhiều.
Tôi lưỡng lự trả lời:
"Ừm, kệ nó đi"
"Đây, khăn giấy của tôi này" Trung úy Lam Trì nhẹ nhàng đưa khăn giấy cho tôi
Tôi đón nhận nó, rồi hơi ngả người về phía sau. Từ từ thấm vùng máu trên phần môi. Xong, mặt tôi trở lại với dáng vẻ nghiêm nghị nói với mọi người:
"Tôi biết món đồ này, đó là của người anh tôi quen"
Thanh Khiêm nhíu mày, anh ta nghi hoặc hỏi lại tôi:
"Sao có thể chắc chắn nó của anh ta?"
"Vì chiếc vòng đó chỉ có nơi đây mới có thể làm ra đồ điêu nghệ đến thế. Nơi tôi sinh ra không có đồ đắt như vậy" Tôi thò vào túi áo lấy ra chiếc vòng thật của mình, đưa cho ba người kia xem "Tôi không nhớ mình được ai tặng nó, chỉ biết rằng phải giữ gìn nó như sinh mạng mình. Điều thứ hai, anh ấy làm rất nhiều công việc, có lần tôi được nghe rằng anh đi ra thành phố để gì đó. Có thể anh đã mua chiếc vòng này. Điều ba, trên chiếc vòng có khắc một kí hiệu nhỏ mà chỉ riêng tôi với anh ấy biết."
Thanh Kiêm xoa xoa cằm, suy nghĩ đăm chiêu rồi cố gặng hỏi lại:
"Thế cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-trai-toi-la-ke-cuong-chiem-huu/908212/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.