''Ngoan đi, đoạn chúng ta sẽ gặp nhau mà''
Bà khẽ mỉm cười nhìn ba người họ, thật sự! bà mong muốn tôi sẽ hạnh phúc khi ở cùng ba mẹ bù đắp những gì còn thiếu. Bà đã già rồi chỉ muốn nhìn đứa cháu này dạng dỡ cười tươi. Họ sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương thêm lần nữa đâu.
Bỗng tôi chợt nhận ra mình còn quên một thứ vô cùng quan trọng nữ. Tôi vội quay người vào trong nhà vừa đi vừa ngoảnh lại nói
''Mọi người chờ con tí con phải tặng cái này đã''
Bà nhìn tôi mà đoán được rằng tôi có ý định gì rồi. Thấy vậy ba mẹ cũng đợi tôi.
Trong căn nhà ngói, tôi phi thẳng vào phòng mà lấy chiếc dây chuyền bằng sợi chỉ cà cái hình trái tim lủng lẳng treo trên đó. Thô sơ nhưng đó là cái mà tôi đã tự tay làm dành cho người tôi thương chưa có dịp.
Tôi chạy thật nhanh sang nhà anh Nam rồi đứng ngoài cổng nói:
''Anh Nam ơi"
Anh ở trên lầu thì nghe tiếng tôi gọi, nhìn qua cửa sổ thì thấy tôi đang lủi thủi đứng một mình tay giấu thứ gì đó. Anh vọng lại:
''Đây! Đợi anh tí nhé''
Nam vội chạy xuống phía chỗ tôi đang đứng, miệng nở một nụ cười ấm áp như bao ngày
''Hoài sao vậy''
Tôi mặt đỏ bửng, tay run run đưa chiếc dây đến trước mặt anh
''C..cái này em tặng anh coi như quà chia tay ''
Anh vui vẻ nhận lấy rồi đột nhiên khựng lại khi nghe tôi nói từ "chia tay"
''Em...em đi đâu à''
''Vâng ạ, em về với bố mẹ''
Nam mỉm cười ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-trai-toi-la-ke-cuong-chiem-huu/245227/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.