''Bà ơi bà nhìn nè''
Tôi chìa hai tay ra, bà nhìn vào trong lòng bàn tay đang chứa nhiều hạt sen mới hái được, khẽ phì cười.
"Ầy cháu bà hái nhiều ghê"
"Tất nhiên mà bà ăn không"
"Có chứ"
Tôi nhìn người đã chăm mình từ lớn đến bây giờ, tóc bà đã bạc phơ thể hiện rõ dấu hiệu của tuổi tác, trí nhớ vẫn còn tốt lắm nhưng vấn đề tôi lo chính là sức khỏe bà ngày càng yếu dần. Tôi sợ lắm! Cha mẹ tôi là những người tài giỏi luôn đi công tác xa nhà, họ rất giàu nhưng công việc lại bận rộn nên họ đã gửi tôi về nhà bà ngoại từ lúc mới chào đời. Không nhận giọt sữa ấm từ mẹ tôi luôn bị bạn bè trêu trọc nó cứ nói rằng "đồ không có gia đình" nhưng thật tế là có mà có mà! Chẳng qua là họ chưa bao giờ đến thăm tôi thôi. Đã có nhiều lần tôi gọi nhưng họ chưa bao giờ nhận máy cả, một lần cũng không. Chỉ nhắn duy nhất một tin rồi off tôi không hiểu chuyện gì sảy ra nữa. Đã 15 năm trôi qua giờ tôi đã lớn thành cô thiếu niên trẻ trung nhưng chưa bao giờ! Chưa bao giờ được nghe giọng của cha mẹ vốn chi là gặp mặt.
Tôi đã cố tìm lục lọi để xem một tấm hình nhưng nó là công cốc! Cứ như họ hoàn toàn biến mất vậy. Không một tấm ảnh Nói ra mọi người sẽ không tin nhưng đó là hoàn toàn sự thật! bận đến thế ư? Tôi tự hỏi mình sẽ sống như này đến hết đời à? Mà thôi không sao ở vùng quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-trai-toi-la-ke-cuong-chiem-huu/245226/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.