*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thỏ Ân Hiển còn muốn hỏi gì đấy, Vương Kết Hương đã giơ tay, chặn câu hỏi của thỏ ta lại.
“Bây giờ đúng ra phải là tôi hỏi anh. Tôi bận rộn túi bụi vì anh, nhưng hiện giờ, tôi vẫn còn nghi vấn về thân phận của anh.”
“Được, cô hỏi đi.”
Ngẫm đến cái vẻ hãm hãm trước đấy của Ân Hiển, cô nhấn mạnh: “Tôi yêu cầu anh không được giấu giếm tôi nửa lời.”
“Được.”
Ánh mắt Vương Kết Hương sắc lẻm, “Anh là Ân Hiển ư?”
Thỏ ta chém đinh chặt sắt: “Đúng vậy.”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“……” Ân Hiển chìm trong dòng suy tưởng dài dằng dặc.
“Được rồi. Anh nói anh không nhớ tôi, vậy những ký ức của anh bị đứt gãy ở khoảng bao nhiêu tuổi?”
Thỏ ta thở hắt ra, thành thật trả lời: “Ký ức của tôi bị nát vụn.
“Nếu ký ức là một chuỗi xích dài, thì những mắt xích trong đầu tôi đã bị kéo cắt đứt. Dù rõ ràng tôi cảm nhận được nó, chỗ này chỗ kia đúng ra phải liền với nhau, nhưng khi nhặt nhạnh chúng, tôi lại không biết cái nào là trước cái nào là sau.”
Ân Hiển dừng một lúc rồi nhìn vào mắt cô, nói: “Thi thoảng, tôi sẽ nhặt được một mảnh xích từ bên ngoài mà tôi không biết phải bỏ vào đâu.”
Tim Vương Kết Hương đột nhiên đập nhanh hơn: “Ví dụ như?”
“Ú Nu, cô muốn nuôi thỏ.”
Anh ta mang khuôn mặt thỏ đáng yêu khủng khiếp, nhưng ngữ điệu lúc gọi cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219124/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.