Thì ra đêm qua khi Hạ Mạc rời khỏi nhà thím Ngô, bà đã cho cậu cái đầu vịt. Hạ Mạc vốn đã ăn tối ở nhà, hơn nữa còn gặm dưa hấu, lại ăn thêm thịt vịt hầm ngon miệng nhà thím Ngô, vì vậy cậu không nuốt nổi đầu vịt được nữa. Bà Mạc ngại mùi thịt vịt tanh, trước nay không đụng vào, mà vị trí thôn họ Hạ hẻo lánh, phần lớn người dân đều làm nông là chính, không mấy ai giàu có, thậm chí có mấy nhà còn thuộc dạng nghèo rớt mùng tơi.
Trong đó nhà Hạ Thần là nghèo nhất, Hạ Thần là một trong số những đồng bọn đông đảo của Hạ Mạc, năm nay vừa lên sáu, bố đi làm công ở bên ngoài chết ngoài ý muốn, mẹ ôm tiền bồi thường chạy theo người khác, nó theo bà nội mà sống, ông nội hồi trẻ bị thương nên thành người què không thể làm việc nặng, bà nội bệnh tật quanh năm, một năm hơn ba trăm ngày thì hai trăm ngày phải uống thuốc, nhà nghèo đến mức khố rách áo ôm. Chẳng qua trước đây khi bố Hạ Thần còn sống cũng là người chăm chỉ cần mẫn, quanh năm đi ra ngoài làm công, hàng năm có thể mang về nhà không ít tiền, đến tết nếu dư dả sẽ mang ít món đồ chơi thú vị hoặc đồ ăn ngon về cho Hạ Thần.
Lúc ấy Hạ Thần bằng lòng chia đồ ăn vặt hoặc cho Hạ Mạc chơi chung đồ chơi, về sau nhà nó gặp biến cố, trẻ con nhạy cảm khó tránh khỏi tự ti, hơn nữa dù nó còn nhỏ nhưng vẫn biết làm việc nhà đỡ đần giúp ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-con-cua-yeu-quai/245726/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.