Hạ Đào đưa mắt nhìn Thanh Kiều sau đó lại chuyển qua nhìn nam tử có chòm râu dê kia, trên tay Hạ Đào lúc này xuất hiện ba viên đan dược giống hệt nhau, hắn nói:
-Theo như trong ngọc giản ghi lại thì con Băng Xà cấp bốn đỉnh phong kia có độc tính âm hàn rất mạnh, chỉ cần bị nó đánh chúng thì chắc chắn sẽ bị trúng độc, khi trúng độc của con Băng Xà này thì chân nguyên trong cơ thể cũng sẽ bị áp chế lại khiến cho cơ thể đóng băng. Vì thế trước khi động thủ tốt nhất là lên sử dụng đan dược này để phòng việc bị Băng Xà đánh trúng mà không có thuốc giải độc kịp thời.
Nói xong Hạ Đào cũng không có để cho hai người kia tự đưa tay tới lấy mà trực tiếp phân phối. Nam tử râu dê và Thanh Kiều sau khi cầm lấy đan dược mà Hạ Đào đưa cho thì cũng đưa tay lên nhìn ngắm một chút xem có vấn đề gì không, thấy vậy Hạ Đào liền nói:
-Mọi người yên tâm, đan dược này chính là thuốc giải độc ta lấy được ở bên trong nhẫn trữ vật của kẻ kia, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu.
Hạ Đào nói xong thì cũng liền nuốt viên thuốc trên tay vào trong cổ họng của mình để cho nam tử râu dê và Thanh Kiều tin tưởng, mà quả nhiên sau khi Hạ Đào nuốt đan dược kia vào xong thì hai người còn lại cũng từ từ đưa đan dược lên miệng rồi nuốt vào.
Vô Danh nhìn một màn này thì liền lắc đầu, Hỗn Độn Thiên Mục của hắn vẫn luôn âm thầm quét ra, mà khi nãy Hạ Đào kia lấy ra ba viên đan dược kia thì Hỗn Độn Thiên Mục của hắn cũng đã quét ra một lần rồi.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ ba viên đan dược kia đều nhìn giống hệt nhau, mà cho dù là dùng thần thức để quét thì cũng đều chỉ cảm thấy như vậy. Ba viên đan dược này vậy mà lại được luyện chế một cách hết sức tinh vi, chỉ cần thay đổi một chút nguyên liệu nhỏ bên trong thì có thể khiến cho dược tính của đan dược thay đổi hoàn toàn, nếu như dùng thần thức bình thường thì khó mà phát hiện ra điểm gì không đúng.
Khi nãy Hỗn Độn Thiên Mục của Vô Danh quét ra thì phát hiện đan dược trong tay của Hạ Đào chính là đan dược thật dùng để áp chế độc tính của Băng Xà, còn hai viên đan dược còn lại đều là giả. Mà trong hai viên đan dược giả kia thì viên mà nam tử râu dê kia nuốt vào chính là độc dược, loại độc dược này sau khi nuốt vào thì cũng không lập tức phát tán mà phải đợi sau một phần tám canh giờ nó mới bắt đầu phát tác. Loại độc dược này chính là một loại cực kỳ mạnh, Kim Đan tu sĩ ăn vào thì cũng chết là cái chắc. Còn viên đan dược còn lại mà Thanh Kiều nuốt vào thì lại chính là một viên xuân dược, không những thế xuân dược này cũng còn hết sức mạnh mẽ, loại xuân dược này sau khi dùng vào thì rất khó áp chế, không những thế nó còn khiến cho người ăn vào không thể sử dụng chân nguyên trong vòng ba ngày.
Vô Danh thầm chửi tên Hạ Đào kia vô sỉ, không ngờ lại có thể dùng độc dược và xuân dược hại huynh đệ đồng môn như vậy. Vô Danh đoán chắc rằng, Hạ Đào thật sự có ý giết chết nam tử râu dê kia nhưng mà lại không có ý giết Thanh Kiều. Đan dược mà Thanh Kiều nuốt vào chính là xuân dược cực kỳ mạnh mẽ cho nên ý đồ của Hạ Đào kia chắc chắn là lợi dụng lần này để chiếm đoạt Thanh Kiều. Nhưng mà Vô Danh cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ Hạ Đào kia không sợ sau khi mọi chuyện đã xảy ra rồi thì hắn cũng sẽ bị phát giác hay sao. Hành động của hắn cũng lộ liễu như vậy việc bị phát hiện chắc chắn là một trăm phần trăm.
Vô Danh cũng để ý một chút y phục của ba người này, sau đó hắn liền biết rằng ba người này chính là đệ tử của một môn phái nào đó, để có thể có loại để tử giống như ba người này thì môn phái kia chắc chắn cũng có thực lực không nhỏ, cho nên Vô Danh cảm thấy rất khó hiểu, Hạ Đào kia dựa vào cái gì mà dám làm ra chuyện như vậy.
Mà lúc này Vô Danh cũng đã thấy nhóm người kia bắt đầu động thủ. Hạ Đào lấy ra một thanh kiếm màu vàng cấp bậc linh khí thượng phẩm, sau đó hắn liền vung tay lên chém ra một kiếm làm cho mặt hồ băng kia nứt ra.
-ẦM…
Đột nhiên có một tiếng rít vang lên sau đó liền có một con Băng Xà từ dưới mặt hồ băng phóng lên trên cao, vô số bọt nước cũng văng lên tung tóe.
Vô Danh thấy con băng xà này phải dài tới gần mười trượng, cả thân thể của nó được bao bọc bởi những lớp vảy bằng băng lam sáng loáng. Đầu của con Băng Xà này hơi nhọn, phía trên đầu còn có một lớp vảy giống như những chiếc sừng nhọn ngắn mọc nghiêng về phía sau, khi con Băng Xà này rít lên thì hai bên mang cũng bành to ra. Mà điều quan trọng là, con Băng Xà này lại không phải cấp bốn đỉnh phong mà nó đã lên tới cấp năm rồi. Tức là thực lực của con Băng Xà này đã tương đương với một tu sĩ Nguyên Anh.
Con Băng Xà này hiển nhiên đang rất tức giận vì có người giám phá rối nó nghỉ ngơi, nó nhìn ba người với ánh mắt cực kỳ giận giữ.
-Xoẹt!!
Ánh mắt con Băng Xà kia lóe lên một cái rồi đột nhiên quét chiếc đuôi của mình đánh về phía đám người Hạ Đào. Ba người kia thấy vậy thì liền ngay lập tức tránh đi một đòn này của con Băng Xà.
-ẦM!!
Đuôi của con Băng Xà kia đánh hụt khiến cho mặt đất phía dưới bị đánh một vết nứt rộng.
Cả ba người kia sau khi tránh được một đòn của con Băng Xa kia thì liền thở phào một hơi, mà ai cũng đều tỏ ra vẻ mặt rất ngạc nhiên, tốc độ đòn đánh vừa rồi của con Băng Xà kia lại cực kì nhanh khiến cho cả ba người thiếu chút nữa thì không tránh kịp. Nam tử râu dê thấy vậy thì thất kinh nói:
-Đây là một con Băng Xà cấp năm.
Thanh Kiều ở một bên đồng dạng cũng rất kinh ngạc, nàng liếc mắt sang nhìn Hạ Đào nói với giọng chất vấn:
-Hạ Đào sư huynh, không phải lúc trước ngươi nói chỉ có một con Băng Xà cấp bốn đỉnh phong canh giữ gốc Hàn Anh Thảo thôi sao, vậy tại sao bây giờ lại có một con Băng Xà cấp năm rồi.
Hạ Đào khuôn mặt cũng rất ngạc nhiên, hắn vội vàng quay sang nhìn Thanh Kiều giải thích:
-Ta..ta..cũng không biết tại sao lại là như vậy, lúc trước ta xem ở bên trong ngọc giản kia thì chỉ nói là một con Băng Xà cấp bốn đỉnh phong, vậy mà bây giờ lại là một con Băng Xà cấp năm. Chẳng lẽ là con Băng Xà cấp bốn đỉnh phong kia đã thăng cấp lên cấp năm rồi.
Con Băng Xà cấp năm kia đang rất tức giận, nó làm gì có thời gian cho đám người kia nghỉ ngơi, cho nên nó lập tức rít lên một tiếng, một luồng hàn khí từ trong miệng con Băng Xà này phun ra.
Khi con Băng Xà kia nhả ra một luồng hàn khí dày đặc thì nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống nhanh chóng, mỗi chỗ luồng hàn khí này đi qua đều phát ra những âm thanh xèo xèo giống như bị ăn mòn vậy.
-Cẩn thận, có độc…
Nam tử râu dê thấy luồng hàn khí kia lợi hại như vậy thì liền hét lên một tiếng sau đó bắt đầu nín thở, Hạ Đào và Thanh Kiều ở một bên hiển nhiên cũng đã nhìn thấy rõ cho nên cũng liền ngưng thở lại tránh việc hút vào luồng hàn khí có độc tính kia.
Mà luồng hàn khí mang theo độc tính kia nó lan ra xung quanh rất nhanh, ngay cả chỗ của Vô Danh cũng bắt đầu bị luồng hàn khí này bao trùm.
Vô Danh cũng không hề chậm chạp, hắn nín thở lại sau đó liền ném ra một cái trận bàn, đây chính là một cái trận bàn phòng ngự cấp bốn.
Đúng lúc Vô Danh đang định khởi động cái trận bàn này thì Hồng Mông liền xuất hiện ở ngay bên cạnh, Hồng Mông cản Vô Danh khởi động trận bàn rồi nói:
-Lão đại, hàn khí này rất có ích đối với ta, huynh không cần phải sử dụng trận bàn này làm gì, để ta làm hết cho.
Vô Danh nghe vậy thì liền vứt cái trận bàn phòng ngự cấp bốn kia vào bên trong nhẫn trữ vật. Mà lúc này Hồng Mông cũng há miệng ra rồi hút hết những đám hàn khí ở xung quanh vào bên trong miệng.
Hồng Mông làm cũng hết sức nhẹ nhàng, nhóc chỉ hút đi hàn khí đi tới khu vực của nhóc và Vô Danh đang núp chứ không hút đi toàn bộ hàn khí này, nếu hút đi toàn bộ thì chắc chắn sẽ bị đám người kia phát giác.
Luồng hàn khí mang theo độc tính kia cũng đã bao phủ lại chỗ của đám người Hạ Đào, lớp phòng hộ chân nguyên xung quanh cơ thể ba người cũng vang lên những tiếng xèo xèo vì bị ăn mòn, không những thế cả ba đều cảm thấy khó cử động hơn lúc trước vì hàn khí này quá lạnh.
Nam tử râu dê quay sang nhìn Hạ Đào rồi nói:
-Hạ Đào sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây??
Hạ Đào nghe vậy thì hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
-Trước tiên Phùng La sư đệ cùng với Thanh Kiều sư muội hãy giúp ta cản con Băng Xà cấp năm này lại, bây giờ ta muốn bố trí một cái khốn sát trận trước đã, sau đó liền cũng hai người vây đánh con Băng Xà này.
-Vậy huynh tốt nhất là bố trí nhanh lên một chút, đây là một con Băng Xà cấp năm, chúng ta cũng không thể nào cầm cự lâu được.
Thanh Kiều nói với giọng ngưng trọng.
-Được, mọi người yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức bố trí khốn sát trận thật nhanh rồi quay ra giúp mọi người. Bây giờ hai người hãy chia ra động thủ đi.
Hạ Đào nghe Thanh Kiều nói vậy thì liền gật đầu nói.
Sau khi đã vạch rõ kế hoạch thì cả ba người liền chia ra hành động, còn Vô Danh với Hồng Mông thì ở một bên nhàn nhã quan chiến. Hàn Anh Quả này hiển nhiên là một vật cực kỳ trân quý, mặc dù Vô Danh không muốn dùng đan dược để tấn cấp nhưng hắn cũng muốn có Hàn Anh Quả này.
Bởi vì hai người Phùng La và Thanh Kiều phải giúp Hạ Đào cản con Băng Xà lại cho nên cả hai lập tức tế ra pháp bảo của mình rồi tấn công về phía con Băng Xà kia.
Phùng La dùng chính là một thanh thái đao, còn pháp bảo của Thanh Kiều thì cũng là một thanh Hồng Kiếm. Cả hai không chút do dự nào đánh về phía con Băng Xà kia.
Con Băng Xà cấp năm thấy vậy thì liền rít lên một tiếng sau đó nó lại nhả ra thêm một luồng hàn khí nữa, khiến cho thế tiến công của hai người Phùng La cùng với Thanh Kiều bị cản lại.
Cả hai không những phải đối phó với đòn tấn công của con Băng Xà mà còn phải đối phó với lớp hàn khí kia, hiển nhiên như vậy có chút quá sức với hai người.
Nhưng hai người bây giờ cũng chỉ có thể dốc toàn bộ sức lực ra để đối phó với con Băng Xà này mà thôi, chỉ cần đợi Hạ Đào bố trí khốn sát trận xong thì cả hai sẽ nhẹ nhõm đi không ít.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]