Vô Danh lúc này đã chạy được một đoạn rồi, bây giờ hắn chợt nhớ ra một điều rằng hắn không biết đường nào thì có thể ra khỏi Bình Nghiêu sâm lâm.
Lúc đầu khi hắn nghe thấy Vũ Phong nói rằng ở Bình Nghiêu sâm lâm có Lôi Dương thảo thì hắn liền đi rồi, lúc tới thành Hóa Châu hắn cũng quên mua luôn bản đồ của Bình Nghiêu sâm lâm.
Vô Danh bây giờ cũng có chút bối rối, bây giờ không biết đường nào đi ra được khỏi Bình Nghiêu sâm lâm thì có lẽ hắn phải chọn bừa một hướng để đi rồi.
Vô Danh nhìn một chút rồi quyết định đi theo hướng tây, lúc đầu hắn cũng là từ hướng tây đi vào Bình Nghiêu sâm lâm, bây giờ mà muốn ra thì chọn hướng tây có lẽ cũng thích hợp.
Vô Danh quay sang nhìn Hồng Mông rồi nói:
-Trọng đoạn thời gian ta tìm đường ra khỏi đây, ngươi tốt nhất là đi vào trong thế giới hỗn độn tu luyện đi. Ta thấy lôi hồ bên trong rất thích hợp với ngươi, tốt nhất là luyện thể nhanh một chút, như vậy mới tốt cho ngươi.
Vô Danh lúc trước còn ở bên trong lôi hồ hắn đã dựa vào Lôi Tâm hóa hình mà luyện thể tới tầng thứ tư “Hư cảnh”, sau đó hắn cũng liền tóm luôn Lôi Tâm hóa hình kia vứt vào bên trong thế giới hỗn độn. Ở trong đó bây giờ cũng đã có một lôi hồ riêng rồi, Vô Danh thấy rất thích hợp để cho Hồng Mông luyện thể, nhóc có thể dựa vào Lôi Tâm hóa hình mà rèn luyện thân thể tới tầng thứ tư như hắn. Lúc đầu Vô Danh còn định để Lôi Tâm hóa hình kia lại cho Hồng Mông sử dụng, nhưng sau khi hắn đọc ngọc giản “Đao Tâm” kia rồi thì liền đổi ý. Bởi vì Lôi Tâm kia là một loại đồ vật dùng để luyện chế bảo đao rất tốt, nó có thể giúp cho thanh đao có thêm linh tính, hiển nhiên việc này khiến cho thanh đao mạnh hơn rất nhiều.
Hồng Mông nghe Vô Danh nói vậy thì cũng lập tức gật đầu, cậu nhóc liền đi vào bên trong thế giới hỗn độn rồi tìm lôi hồ để luyện thể. Vô Danh cũng không có đóng lại thế giới hỗn độn, cho nên Hồng Mông có thể tùy ý ra vào.
Sau khi Hồng Mông đã vào bên trong thế giới hỗn độn rồi thì Vô Danh cũng bắt đầu di chuyển về phía tây. Vô Danh không chút do dự tế Khai Thiên Dạ Đao ra, hắn cũng chẳng ngại gì mà không dám phi hành ở bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.
Mặc dù những luồng đao gió được hình thành từ pháp tắc kia rất mạnh, nhưng Vô Danh vẫn muốn liều một phen, hắn muốn cảm nhận những luồng đao gió kia rồi tránh né nó. Vô Danh cũng không sợ Khai Thiên Dạ Đao của hắn bị chém nát, bởi vì Khai Thiên Dạ Đao không thể bị phá hủy được.
Cứ như vậy Vô Danh bay với tốc độ rất nhanh ở trên khoảng không của Bình Nghiêu sâm lâm, thỉnh thoảng hắn lại điều khiển đao tránh đi những luồng đao gió. Vô Danh sau khi đã tiếp xúc qua dải “hồng mông đạo vận” thì hắn cũng đã có đôi chút hiểu biết thế nào pháp tắc, và hắn đoán rằng những luồng đao gió này có lẽ cũng không phải được hình thành từ pháp tắc, mà nói đúng hơn thì có lẽ đó là một loại quy tắc.
Vô Danh lúc này đột nhiên phát hiện trong phạm vi thần thức của hắn có bóng người, hướng mà hắn phát hiện ra có bóng người cũng chính là hướng mà hắn đang đi tới.
Vô Danh lập tức dừng phi hành lại rồi bắt đầu chạy ở phía dưới mắt đất, Hỗn Độn Thiên Mục của hắn cũng âm thầm phóng ra quan sát, hắn không muốn dùng thần thức bình thường, vì hắn sợ sẽ khiến cho bản thân bị lộ nếu như kẻ địch mạnh hơn hắn.
Khoảng cách giữa vị trí của Vô Danh và nơi hắn phát hiện ra có người càng lúc càng gần, Vô Danh cũng đã vận chuyển công pháp Ẩn Linh thuật tới mức cực hạn rồi liền tàng hình ẩn dấu đi thân thể.
Khi Vô Danh đã tiến tới gần rồi thì hắn cũng phát hiện ra phía trước hắn bây giờ chính là một hồ băng, khu vực xunh quanh chỗ hồ băng đó khoảng một dặm cũng đều đã bị đóng băng hết, cây cối xung quanh cũng đều phủ đầy tuyết trắng. Mà lúc này ở phía trước mặt hồ đang có ba người đứng ở đó.
Hỗn Độn Thiên Mục của Vô Danh quét tới thì phát hiện ba người này gồm hai nam một nữ, nam nhân đứng ở giữa thì thân hình cũng có chút cao ráo, khuân mặt cũng rất ưa nhìn, tu vi đang tại Kim Đan viên mãn. Còn nam nhân đứng ở bên cạnh thì thấp hơn nam nhân ở giữa một cái đầu, trên mặt còn có một chùm râu dê, tu vi của người này đang ở tại Kim Đan tầng năm trung kỳ.
Khi Vô Danh nhìn tới nữ nhân đứng ở bên cạnh người nam nhân có tu vi Kim Đan viên mãn thì liền hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì đây chính là một đại mỹ nhân. Vô Danh thấy người con gái này không những cực kỳ xinh đẹp mà còn rất trẻ, cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi một chút mà thôi. Nếu như đem Nguyệt Nhi cùng với Ma Tiểu Uyên đi so sánh với đại mỹ nhân trước mặt này thì có lẽ vẫn phải chịu thua thiệt ít nhiều.
Hôm nay đúng là để cho Vô Danh được mở rộng tầm mắt, người con gái trước mắt này không có chỗ nào để chê cả. Mà đúng lúc này Vô Danh liền nghe thấy giọng người nam nhân có tu vi Kim Đan viên mãn nói với đại mỹ nhân đứng ở bên cạnh:
-Thanh Kiều sư muội, chúng ta đến nơi rồi.
Đại mỹ nhân tên Thanh Kiều kia nghe vậy thì cũng chỉ gật đầu không nói gì, nhưng nam tử có chùm râu dê ở bên cạnh thì lại nhìn người nam nhân có tu vi Kim Đan viên mãn nói:
-Hạ Đào sư huynh, huynh nói ở dưới đáy hồ này thật sự có Hàn Anh Quả sao??
Hạ Đào vốn đang nhìn Thanh Kiều có chút mê đắm thì liền nghe thấy câu hỏi của nam nhân có chùm râu dê bên cạnh, Hạ Đào cũng chỉ có thể gật đầu nói:
-Đúng vậy, ở dưới mặt hồ này chắc chắn có Hàn Anh Quả.
Vô Danh sau khi nghe thấy người nam nhân tên Hạ Đào kia gọi vị đại mỹ nhân bên cạnh là Thanh Kiều thì trong lòng liền thầm than một tiếng, hắn lúc đầu khi nhìn thấy vị mỹ nhân này cũng đoán tên nàng rất có thể là Kiều, vậy mà ai ngờ lại đúng là như thế. Vô Danh thấy để miêu tả người con gái tên Thanh Kiều này thì không có gì thích hợp hơn mấy câu thơ của Nguyễn Du khi miêu tả chị em Thúy Kiều, Thúy Vân, hắn cũng liền tiện sửa lại một chút tên trong thơ:
“Mai cốt cách, tuyết tinh thần
Mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười
Nhi, Uyên trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Làn thu thủy nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh.”
Vô Danh thấy mấy câu này chính là để nói về Thanh Kiều kia. Mà không những nhan sắc “mười phân vẹn mười”, Thanh Kiều này vóc dáng cũng là không chê vào đâu được, chỗ nào cần cong thì cong mà chỗ nào cần lõm thì lõm. Thanh Kiều này quả thật đúng là hại nước hại dân, Vô Danh nhìn vào cũng không khỏi có chút thất thố. Mà hiển nhiên ánh mắt của Hạ Đào kia nhìn Thanh Kiều say đắm như vậy cũng không qua nổi mắt của Vô Danh.
Mà cũng để cho Vô Danh ngạc nhiên không kém là ở dưới mặt hồ kia lại có Hàn Anh Quả, một vật trân quý như vậy lại có thể xuất hiện ở Bình Nghiêu sâm lâm này.
Hàn Anh Quả chính là chính là nguyên liệu chính dùng để luyện chế Ngưng Anh đan. Mà Ngưng Anh đan chính là loại đan dược gì, nó chính là dùng cho tu sĩ Kim Đan viên mãn thăng cấp tới Nguyên Anh kỳ, độ quý giá càng khỏi cần phải nói. Ngưng Anh đan là một loại đan dược yêu cầu luyện đan sư phải đạt tới cấp bậc Đan Vương nhất phẩm thì mới có thể luyện chế được, mà Đan Vương nhất phẩm hiển nhiên cũng không phải rau bán ngoài chợ, liền có thể dễ dàng tìm kiếm như vậy được. Tuy nhiên trong Hàn Anh Quả này cũng đã ẩn chứa pháp tắc thiên địa rất phù hợp với đạo tắc của Nguyên Anh kỳ rồi, cho nên nếu như không thể tìm được một vị Đan Vương nhất phẩm để luyện chế Ngưng Anh đan thì cũng có thể trực tiếp sử dụng, tuy nhiên hiệu quả của nó không thể nào tốt bằng sử dụng Ngưng Anh đan được.
Nhưng Vô Danh biết rằng để có thể lấy được Hàn Anh Quả ở dưới đáy băng hồ kia cũng không phải đơn giản như vậy, Hỗn Độn Thiên Mục của hắn mặc dù không có quét tới phía dưới đáy hồ nhưng cũng đã có thể cảm nhận được một loại khí tức mập mờ ở phía dưới rồi.
Mà lúc này ở phía bên cạnh mặt hồ băng kia, nam tử có chòm râu dê quay sang nhìn Hạ Đào rồi hỏi:
-Hạ Đào sư huynh, theo như huynh nói trước đó thì ở dưới đáy hồ này có một con Băng Xà cấp bốn đỉnh phong phải không?? Lát nữa chúng ta xuống phía dưới thu Hàn Anh Quả thì chắc chắn là phải vượt qua con Băng Xà cấp bốn đỉnh phong kia rồi.
Thanh Kiều nghe vậy thì cũng liếc nhìn Hạ Đào một cái rồi thu lại ánh mắt, Hạ Đào thì vốn đã chết mê chết mệt Thanh Kiều từ lâu rồi cho nên luôn chú ý tới Thanh Kiều, vừa nãy nàng liếc hắn ta một cái thì hắn cũng đã nhận ra được. Hạ Đào luôn muốn giữ phong độ trước mặt Thanh Kiều cho nên khi nghe thấy nam tử có chòm râu dê kia hỏi thì cũng liền đáp lại, thể hiện ra phong phạm của một vị sư huynh:
-Không sai, ở dưới đáy hồ này còn có một con Băng Xà cấp bốn đỉnh phong bảo vệ Hàn Anh Quả, thông tin ở dưới đáy hồ này có Hàn Anh Quả cũng là ta tìm được bên trong ngọc giản của kẻ khác, kẻ đó vì đắc tội với ta cho nên đã bị ta giết đi rồi, chính vì thế mà ta mới biết được thông tin về Hàn Anh Quả.
Thanh Kiều vốn im lặng ở một bên thì lúc này cũng đã mở miệng ra nói chuyện, thanh âm trong trẻo như ngọc truyền ra:
-Vậy nếu như sau khi lấy được Hàn Anh Quả này rồi, chúng ta sẽ phân chia như thế nào đây.
Vấn đề phân chia thành quả sau khi thu hoạch hiển nhiên cũng rất quan trọng, Hạ Đào nghe vậy thì liền cười vui vẻ nói:
-Mỗi một cây Hàn Anh Thảo khi kết trái đều có năm quả, ai bỏ ra công sức nhiều hơn thì được hưởng lợi nhiều hơn, còn với Thanh Kiều sư muội thì ta cũng không ngại tặng riêng cho muội một quả làm quà đi.
Thanh Kiều nghe thấy Hạ Đào nói như vậy thì cũng chẳng có biểu hiện gì giống như là vui mừng cả, thậm chí trong lòng của nàng còn có chút chán ghét, mặc dù lúc trước nàng và Hạ Đào này cũng rất thân, nàng cũng biết rằng Hạ Đào có ý với nàng, thế nhưng nàng cũng đã có hôn ước với một người khác rồi, vậy mà Hạ Đào này mặc dù biết nhưng vẫn cứ bám dính lấy nàng giống như đỉa đói.
Nam nhân có chùm râu dê ở bên cạnh nghe vậy thì cũng chỉ gật đầu, sau đó lại quay sang hỏi ý kiến Hạ Đào:
-Vậy Hạ Đào sư huynh, khi nào thì chúng ta bắt đầu lấy Hàn Anh quả đây.
-Cũng không vội, chúng ta trước tiên còn phải nghĩ cách đối phó với con Băng Xà ở phía dưới trước đã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]