Niềm vui sướng khi được trùng phùng nhấn chìm Bạch Hi Vũ, cho nên lúc bị Oledo ôm lên giường cũng không có giãy dụa, còn hôn lên khóe miệng Oledo.
Thế giới Tây huyễn ngon lành hơn những thế giới trước, từ sáng sớm Oledo đã bắt đầu dày vò cậu, lăn qua lăn lại cùng Bạch Hi Vũ cả một buổi sáng, đến tận bữa trưa vẫn chưa muốn kết thúc.
Càng quá đáng hơn là lúc Oledo đang "lái tàu" còn gọi một tiếng "chủ nhân" hai tiếng "chủ nhân",làm cho khuôn mặt già nua của Bạch Hi Vũ đỏ bừng.
Sau đó Bạch Hi Vũ thật sự không kiên trì được nữa, phía sau cậu bị mài khá dữ dội đến mức cậu phải kêu đau, lệ chảy ra từ khóe mắt, đến lúc này Oledo mới dừng lại. Cậu còn tưởng rằng Oledo rốt cục lương tâm cũng trỗi dậy mà chuẩn bị buông tha cho cậu, ngay sau đó cậu trừng đôi mắt đen nhánh nhìn Oledo thi triển ma pháp trên người cậu, phía sau liền hồi phục như cũ.
Cậu còn có thể nói gì đây??
Thân em là chiếc thuyền lá bé nhỏ, trôi dạt giữa dòng nước, có người "lái" em, làm em trôi bềnh bồng ố ồ ô~ bềnh bồng ố ô ồ~
Bạch Hi Vũ thì ngoài miệng kêu đừng, nhưng tứ chi lại quấn chặt Oledo.
Oledo "ưm"một tiếng, "xe lửa nhỏ" tiếp tục hết công suất tu tu xình xịch ra vào ở phía sau, dường như muốn hoàn toàn đâm thủng "đường hầm"
"Xe lửa nhỏ" qua qua lại lại trong "đường hầm", đâm đến mức tiếng còi xe cũng thay đổi.
Cuối cùng, "tàu nhỏ" đã thành công gây ra vụ tai nạn, cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-nhan-vat-chinh-vong-hao-quang/1070675/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.