Một lúc lâu sau, Bạch Hi Vũ mới hồi thần khỏi nỗi khiếp sợ, cậu và Oledo nhìn nhau, cuối cùng hỏi hắn với vẻ không chắc chắn: "Ngươi ... Nói cái gì?"
Nụ cười trên mặt Oledo trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt u ám đến mức có chút đáng sợ, âm trầm hỏi: "Chủ nhân, ngài không phải cố ý chơi đùa ta đấy chứ?"
Bạch Hi Vũ thế mà lại không sợ biểu hiện như muốn ăn thịt mình của Oledo, nếu không phải sợ OOC, Bạch Hi Vũ thực sự muốn nói với hắn rằng đêm qua cậu đã giở trò với hắn.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể làm ra vẻ đau khổ xoa xoa trán rồi cau mày nói: "Tối hôm qua có chút say, không nhớ rõ đã nói cái gì."
Nghe xong, sắc mặt của Oledo tốt lên một chút, hắn hỏi: "Chủ nhân giận tôi sao? Đêm qua tôi chỉ cảm thấy quá kinh ngạc, nhất thời không tiếp nhận được nên đã bỏ đi. "
"Không có."Bạch Hi Vũ lắc đầu, "Ta thật sự không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì."
"Chủ nhân, người thật sự không nhớ rõ sao?"Oledo hỏi.
"Ừm."Bạch Hi Vũ định nói dối đến cùng.
Nghe xong, Oledo duỗi tay phải ra, ngón trỏ động hai cái, liền nhìn thấy một quả cầu pha lê màu xanh lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo, hình ảnh bên trong quả cầu pha lê là đêm qua sau khi Lars trở về từ cung điện đã bày tỏ với Oledo.
"Ta thích ngươi."
"Oledo, ta thích ngươi, có muốn ở bên cạnh ta không?"
Bạch Hi Vũ nghe rõ giọng nói của chính mình phát ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-nhan-vat-chinh-vong-hao-quang/1070674/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.