Sáng sớm hôm sau, tuyết cũng dần tan, bức tường bên cung điện phía Tây có những đóa hoa mai lặng yên nở rộ, tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu, vạn vật đều như thay một lớp áo mới, ánh mắt trời chiếu rọi xuống làm cho không khí ngày mới thêm tươi vui. 
Đám cung nhân trong lúc quét tước lại hoàng cung sau trận tuyết lớn phát hiện ra thi thể của Bạch Hi bị vùi lấp trong đống tuyết trắng. 
Ngay cả khi nàng chết đi, thi thể bị vùi lấp không thương tiếc như vậy nhưng không hề khó coi chút nào, đôi mắt nàng khép hờ, khuôn mặt yên ổn, hai má phiếm hồng ửng đỏ, tất cả tựa như nàng chỉ đang ngủ một giấc thật say. 
Chỉ là nơi khóe miệng nhợt nhạt đến khô khốc không vương một chút tơ máu, như thể nhắc nhở rằng, nàng đã ra đi mãi mãi. 
———— 
Tỉnh lại sau cơn say, có một tên thái giám tiến vào báo cho Mạnh Tĩnh rằng Bạch quý phi đã đi rồi. 
Y nghe xong thì ngẩn người, lập tức nhớ tới chuyện bầu rượu ngày hôm qua. Mạnh Tĩnh trầm mặc thật lâu, trong chốc lát y đã hiểu hết tất cả. 
Tên thái giám trông thấy thái độ bất thường của Mạnh Tĩnh, hắn cũng lẳng lặng lui ra ngoài. Kể từ khi Vũ công công không ở bên, Hoàng Thượng cũng không bao giờ cần một kẻ nào hầu hạ bên người nữa. 
Mạnh Tĩnh ngồi trên giường, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ còn vương mấy cọng thanh tùng, trên đó còn phủ một tầng tuyết trắng khá dày. Y nghiêng đầu, trong đầu tựa như có một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-nhan-vat-chinh-vong-hao-quang/1070602/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.