Mới nháy mắt mà trời đã vào thu, Bạch quý phi thường ngồi bên cửa sổ ngây ngốc nhìn những cành lá đang dần khô héo. Nàng cứ mãi ngắm nhìn như vậy cũng gần hết ngày rồi. Đã năm tháng chưa được gặp Mạnh Tĩnh, mọi người trong cung đều nói mỗi ngày y lại ghé đến Phong Dương cung của Thượng Quan Tử Luyến, có lẽ y không hề nghĩ đến chuyện đến chỗ nàng dù chỉ một lần.
"Nương nương, người đừng ngồi mãi nơi đó nữa, bên ngoài gió lớn, thân thể của người đã không tốt, thỉnh người vào bên trong nghỉ ngơi." Thuyền Quyên cầm một chiếc áo choàng khoác lên người nàng.
Bạch quý phi ho khan mấy tiếng, mấy ngày trước bị nhiễm lạnh, tối hôm qua cả người nàng phát sốt nóng như thiêu đốt, Thuyền Quyên vội vội vàng vàng chạy đến Thái y viện mời Thái y đến xem bệnh, nhưng không biết là bận bịu việc gì mà không một người nào đến.
Bạch quý phi lắc đầu, nói: "Không sao, bổn cung đã đỡ hơn rồi."
"Vậy nô tỳ sẽ ở đây chăm sóc người đến khi người khỏe lại/"
Trời lúc này đã về chiều, xa xa chỉ còn lại những tia nắng chực tắt.
————
Mấy ngày sau, trời quang mây tạnh, Thuyền Quyên vội vã chạy vào bên trong tẩm cung, khuôn mặt đỏ bừng kêu lên: "Nương nương, không hay rồi, không hay rồi!"
"Làm sao? Đừng nóng vội, cứ từ từ nói cho bổn cung nghe." Bạch quý phi cầm ấm trà trên bàn châm rãi rót cho Thuyền Quyên một chén.
Thuyền Quyên nóng vội đến mức thở gấp, nàng nói: "Nương nương, Đại lão gia bị Hoàng Thượng lưu đày đến ải Bắc rồi."
Một tiếng vỡ 'choang' giòn tan vang lên, ấm trà trong tay Bạch quý phi rơi xuống đất vỡ vụn, nước nóng bên trong bắn lên tay nàng, lúc này nàng mới hoàn hồn trở lại.
Bạch Hi nhìn Thuyền Quyên, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."
"Có người tố giác Đại lão gia thu nhận hối lộ, mua bán chức quan, Hoàng Thượng liền phái người của Thiên Dực phủ đi điều tra, kết quả... Bọn họ tìm ra được mật thất của Đại lão gia, bên trong có chứa sổ sách mấy năm nay, sau đó Hoàng Thượng liền phán Đại lão gia toàn gia lưu đày."
Lời Thuyền Quyên nói Bạch quý phi đều hiểu, Bạch đại lão gia là người có tài có công với triều đình, vị thế không hề nhỏ, cũng có không ít lần sử dụng thủ đoạn xấu xa. Mạnh Tĩnh y không thể không biết, hiện tại có bằng chứng liền nhanh chóng tính sổ.
"Mau chải đầu cho bổn cung, bây giờ bổn cung sẽ đi gặp Hoàng Thượng!"
Bạch Hi là trưởng nữ thất lạc nhiều năm của Bạch Gia, thời điểm tìm được đón nàng về phủ thì đã tròn mười lăm. Thấy nàng đã đến tuổi cập kê, nhưng lời nói cử chỉ của một tiểu thư, hay cầm kỳ thi họa đều không có. Người của Bạch Gia cho rằng cứ kiếm cho nàng một nhà chồng ít người, không cần phải là đại phú đại quý, chỉ cần cả đời của nàng được bình an vui vẻ.
Không ngờ rằng Kỷ quý phi ở trong cung biết được tin tiểu thư thất lạc của Bạch Gia là một cô nương lỗ mãng, liền tìm lời ngon ngọt giới thiệu cho lão hoàng đế chỉ hôn cho Mạnh Tĩnh. Mạnh Tĩnh lúc đầu nhận chỉ liền lập tức kháng chỉ, không biết sau này Bạch Đại lão gia nói với y điều gì, y mới chấp nhận hôn sự này.
Tuy Bạch Gia nuôi dưỡng Bạch Hi không được bao lâu, nhưng đối với chuyện này cũng không hề phản đối, hôn sự giữa nàng và Mạnh Tĩnh, cho dù là thủ đoạn của Kỷ quý phi đi chăng nữa, thì cũng là cơ hội ngàn năm có một của nàng.
Bây giờ người của Bạch Gia gặp chuyện, Bạch quý phi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
————
Gió thu se se lạnh, lá vàng trải dài dưới đất, Bạch quý phi đang cúi đầu quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng, một chút cũng không nhúc nhích.
Lão thái giám từ trong ngự thư phòng bước ra đứng bên cạnh nàng khuyên nhủ: "Nương nương, Hoàng Thượng sẽ không ra gặp người được đâu, người nên quay về đi, cứ quỳ ở đây lại làm Hoàng Thượng thêm phiền lòng."
Bạch quý phi ngẩng đầu nhìn lão thái giám, nàng nói: "Không, hôm nay bổn cung nhất định phải gặp được Hoàng Thượng, nếu không nhìn thấy người, bổn cung liền dập đầu chết ở đây."
Lão thái giám cũng không khuyên được nàng, chỉ có thể thở dài một hơi quay về bẩm báo với Mạnh Tĩnh: "Quý phi nương nương nói, nếu Bệ hạ không gặp người, người liền dập đầu chết trước ngự thư phòng."
Mạnh Tĩnh ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên dù chỉ một chút, vẫn như cũ mà ngồi xem tấu chương, mặt không chút biến sắc mà nói: "Nàng muốn chết thì cứ việc, không cần bẩm báo lại cho trẫm."
"Vâng."
Bạch Hi quỳ trước ngự thư phòng rất lâu rất lâu, từ lúc mặt trời chói chang trên đỉnh đầu đến lúc mây đen kéo đến dày đặc, sắc trời chuyển sang âm u, một trận mưa to sắp trút xuống.
Trong sắc âm u của trời chiều, một thân ảnh nhàn nhạt đi đến phía nàng, Bạch Hi thản nhiên hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Thuyền Quyên quỳ xuống bên người của Bạch Hi, nói: "Nương nương, người đừng quỳ nữa, trời sắp mưa rồi, người vẫn là trở về đi thôi."
Bạch Hi kiên trì đáp: "Bổn cung không về, hôm nay bổn cung nhất định phải gặp được Hoàng Thượng."
"Nương nương..."
"Thuyền Quyên ngươi đừng khuyên ta nữa, ngươi lập tức trở về cho bổn cung, bản cung làm chuyện gì trong lòng bổn cung tự hiểu rõ."
Cuối cùng Thuyền Quyên cũng phải lủi thủi trở về một mình, trong không trung những hạt mưa tí tách rơi xuống ngày càng nặng hạt. Bạch Hi quỳ gối dưới mưa, trầm mặc tựa như một pho tượng vô tri vô giác.
Bên trong ngự thư phòng, Mạnh Tĩnh nhíu nhíu mày, bên trong phòng không còn ánh sáng của sắc trời nữa, Mạnh Tĩnh liền gọi: "Tiểu Vũ Tử, mau mang đèn đến thắp bên kia đi."
Thật lâu sau không có tiếng đáp lại, Mạnh Tĩnh lại gọi: "Tiểu Vũ Tử? Trẫm..."
Thanh âm của y đột nhiên dừng lại, trong một giây y liền sực nhớ, Tiểu Vũ Tử của y đã mất rồi.
Y ngửa đầu, tựa ra sau ghế, nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ theo khóe mặt chậm rãi chảy xuống.
Trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Bên ngoài tiếng sấm rền vang.
Bạch quý phi lẳng lặng quỳ gối dưới mưa, màu tím của sấm sét xẹt qua trong khoảng không, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của nàng, tựa như một con ác quỷ từ địa ngục đến.
Nàng quỳ dưới trời mưa to suốt một đêm, Mạnh Tĩnh ngồi trong ngự thư phòng suốt một đêm, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm mươi thước, nhưng ngay cả nhìn nhau cũng là điều không thể.
Mãi đến khi ánh mặt trời chiếu rọi, mưa rào dần tan, Bạch quý phi ngất xỉu trước ngự thư phòng mới được một đám cung nhân đưa về Bách Hi cung.
Mạnh Tĩnh bước ra khỏi ngự thư phòng, bên ngoài người đã đi rồi, mặt trời phía đông từ từ lên cao, ánh nắng màu vàng phủ khắp hoàng cung, y lại trông về nơi phương bắc xa xôi.
Nơi đó có một tòa hoàng lăng, bên trong chính là người mà y đem lòng yêu.
Nước mắt cũng đã khô rồi, y chớp chớp mấy cái, cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng có một điều y không hề biết được, người mà y tâm tâm niệm niệm, ngày đêm thương nhớ kia, vừa mới ngất xỉu trước bậc thềm ngự thư phòng không lâu.
Trong cung Bách Hi, Bạch quý phi mê man nằm trên giường, quần áo cả người nàng đều ướt đẫm, lớp trang điểm trên mặt bị nước mưa tạt đến nhem nhuốc không còn rõ diện mạo ban đầu.
Thuyền Quyên mang y phục mới đến bên giường để thay cho nàng, mới vừa đụng đến vạt áo Bạch Hi bỗng nhiên nhíu mày, mở mắt. Nàng tỉnh dậy liếc mắt nhìn xung quanh, nhận thấy mình đang ở trong Bách Hi cung, liền an tâm, thanh âm khàn khàn nói với Thuyền Quyên: "Thuyền Quyên ngươi ra ngoài đi, bổn cung tự mình làm."
"Nương nương thể trạng của người hiện tại phải..."
Bạch Hi giận tái mặt, dùng khẩu khí chân thật mà nói: "Ngươi đi ra ngoài."
Thuyền Quyên cũng không dám nhiều lời nữa, tuy rằng nàng không yên tâm để Bạch quý phi tự mình làm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng nàng rời đi, Bạch Hi Vũ thầm an ủi bản thân, khoảng thời gian sau này hắn chỉ sắm vai Bạch quý phi thôi nhưng hẳn là không dễ chút nào.
Nhưng cũng phải tạ ơn trời đất vì nam chính vẫn không có gì bất thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]