Tần Tắc Dung vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được ngày hôm đó, ngay khi y mang bánh hoa quế mà Bạch Hi Vũ muốn ăn trở về kho hàng bị bỏ hoang, thì nghênh đón hắn là cảnh tượng liệt hỏa thiêu đốt hừng hực và mọi người chỉ lặng im đứng nhìn. 
Tần Tắc Dung trực tiếp từ trên xe nhảy xuống, trong đầu y một mảnh hỗn độn, trong suy nghĩ chỉ còn lại có ba chữ "Bạch Hi Vũ" tới tới lui lui mà di chuyển. Y không còn quan tâm cái gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét cùng tiếng gió bên tai, còn có tiếng nổ ầm ầm phát ra bên trong đám cháy hừng hực kia. Tần Tắc Dung chấn động mạnh, giống như mất hồn mà liều mạng hướng trong kho hàng chạy đến. 
"Tần thiếu —— " 
Đám thuộc hạ vội vàng tiến lên, tay chân luống cuống cố kéo Tần Tắc Dung lại. Bọn họ không thể bảo vệ Bạch Hi Vũ đã là một sai lầm lớn, hiện tại cũng không thể để cho Tần thiếu lại xảy ra chuyện gì. 
"Buông ra!" Tần Tắc Dung lúc này như phát điên đến nơi, y cứ nhất quyết hướng về phía kho hàng, miệng thì gào thét đối với nhóm thuộc hạ đang ngăn chặn mình: "Tôi nói các người buông ra —— " 
Nhưng mà không có ai nghe lệnh của y, có người ghé vào tai y nói: "Vô dụng thôi Tần thiếu, bọn họ hẳn là đã gắn bom lên người Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh hắn... Sống không được." 
"Không có khả năng, không có khả năng ..." Tần Tắc Dung không ngừng lắc đầu, cả người thất hồn lạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-nhan-vat-chinh-vong-hao-quang/1070581/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.