Giờ đã là ngày thứ năm, vậy mà vẫn không có chút tăm hơi nào từ Bạch Hi Vũ. Tần Tắc Dung một mình đi đến phòng trọ nhỏ của Bạch Hi Vũ.
Đó là một căn phòng hơn bốn mươi mét vuông, ngoại trừ một chiếc giường đơn nho nhỏ thì cũng không còn vật dụng gì khác. Tần Tắc Dung nhìn xung quanh, không hiểu sao y lại nhớ tới lần đầu tiên gặp lại Bạch Hi Vũ sau ba năm. Trong ánh trời chiều đỏ rực, Bạch Hi Vũ ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mặt tĩnh lặng mà điềm đạm, mỗi khi hắn nhìn về phía y, tựa như hắn đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Tần Tắc Dung không khỏi suy nghĩ, vào lúc đó, Bạch Hi Vũ biết y đến nơi đó là vì muốn tìm Bùi Tinh Tinh, biết y đã không nhớ rõ hắn, trong lòng đang nghĩ như thế nào?
Không, chắc chắn Bạch Hi Vũ không biết rằng y không nhớ rõ hắn, mà càng đáng buồn hơn, chính là nghĩ rằng y đang giả bộ không quen biết hắn.
Mỗi nghi nghĩ đến chuyện này, tâm Tần Tắc Dung từng khấc như bị dao cứa. Y quỳ trước giường của Bạch Hi Vũ, nhỏ giọng gọi: "Hi Vũ...... Hi Vũ........."
Âm thanh nghẹn ngào, nhưng lệ lại khó rơi.
............................................
Giao thừa 30 Tết, đây vốn là thời gian để mọi gia đình được đoàn viên. Tần Tắc Dung thế nhưng lại phang cho Tần người chú "tốt bụng" của y một trận để đời: một lần liền bắt hết hơn mấy trăm thủ hạ của gã, trong đó bao gồm cả thuộc hạ đắc lực của Tần Nhị gia – Cát lão đại.
Cát lão đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-nhan-vat-chinh-vong-hao-quang/1070580/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.