Kết thúc một chuyến đi vui vẻ. Cả nhà chúng tôi quay trở lại với cuộc sống bận rộn thường ngày.
Chồng tôi chở con đi học rồi sau đó tới công ty. Còn tôi thì đi xe bus tới quán ăn.
Mới sáng sớm mà đã nắng thế này rồi. Chắc hẳn hôm nay sẽ là một ngày nắng to.
Ngồi trên hàng ghế chờ xe bus. Tranh thủ đọc được vài trang sách. Tôi rất thích đọc tiểu thuyết nước ngoài. Mọi người thường nói, những cuốn truyện dài thế này, đọc chán chết.
Tôi hoàn toàn công nhận điều đó. Khi mới mua một cuốn tiểu thuyết mới. Tôi thường chán ngán với những trang đầu tiên. Nhưng vào sâu trong truyện rồi mới hấp dẫn dần. Có khi tôi còn thức đêm đọc hết một cuốn bởi tình tiết của nó quá cuốn hút. Không thể dứt ra được.
Đang mải mê rong ruổi theo từng tình huống trong cuốn truyện thì tôi nghe tiếng còi xe máy bíp bíp đinh tai. Ngẩng đầu lên thì thấy lão Thọ đang nhe nhởn cười:
- "Bà chủ quán ăn đông khách nhất đất Hà Thành. Thế mà lại đi xe buýt đi làm cơ đấy!"
- "Ông chủ nhà hàng năm sao. Thế mà lại đi con xe ghẻ thế này?"
Tôi cười nhếch mép. Chó chê mèo lắm lông.
- "Bao nhiêu năm rồi. Bà vẫn mồm mép tép nhảy như thế."
- "Tôi sẽ coi như đây là một lời khen. Cảm ơn. Không tiễn!"
Thọ ngẩng đầu lên trời. Có vẻ như đang suy nghĩ điều gì, vài giây sau mới nói:
- "Lên xe đi. Tôi chở đi làm. Có việc muốn nhờ bà."
.....
Đến nơi. Nhà hàng Phúc Lộc Thọ.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-bo-duoc-mua/34638/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.