Nói chuyện được dăm ba câu thì đồng nghiệp của chồng mình kéo đến.
Chồng mình niềm nở tiếp đón, tay bắt mặt mừng mời mọi người vào nhà.
Mình và Thọ cùng mỉm cười gật đầu chào.
Chồng dẫn khách vào nhà tham quan. Bên ngoài giờ chỉ có mình, Thọ và bé Bống.
Thọ vòng ra đằng sau, đoạn bảo hai mẹ con ngồi lên xích đu để chú đẩy cho.
Vừa đung đưa chiếc xích đu. Thọ vừa hỏi:
- "Xích đu xinh nhỉ. Như công chúa ấy. Ai mua cho bống đấy?"
- "Không phải mua đâu ạ. Là bố mẹ tự tay làm cho con đấy ạ."
Trừi ưi. Đáng yêu thế chứ nị. Mình xoa đầu con.
Thọ cũng cười. Bé con lém lỉnh quá.
- "Đợt này sang nước ngoài. Ông cũng cao to ra nhiều nhỉ? Có tập tành gì không?"
- "Có."
- "Ông có vẻ trưởng thành hơn xưa nhiều. Nhưng tính tình thì chẳng khác xưa chút nào!"
Thọ cười nhạt:
- "Ừ. Bà cũng vậy. Đã trưởng thành hơn rất nhiều."
- "Ông này buồn cười. Làm mẹ trẻ con rồi mà. Không trưởng thành sao được?"
Bên cạnh, bé con vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện của người lớn, khó tránh khỏi thắc mắc:
- "Mẹ ơi, trưởng thành nghĩa là sao ạ?"
- "Là lớn lên á. Khi nào Bống lớn bằng bố mẹ thì là Bống trưởng thành đấy!"
Mình cụng đầu vào đầu con. Cưng thế không biết.
- "Chú ơi, chú có mệt không ạ?"
Bàn tay bé xinh của Bống đặt lên bàn tay đang đung đưa chiếc xích đu của Thọ.
Thọ mỉm cười, ánh mặt trời dìu dịu của buổi sáng chiếu lên gương mặt Thọ. Có chút gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-bo-duoc-mua/34634/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.