Nhan Thủy Minh đi được nửa canh giờ, trời bắt đầu tí tách mưa. 
Bành Thạch Nhai bị giọt nước mưa phủ lên mặt đánh thức, y vội vàng đứng dậy xách thùng cá mập vào trong hành lang, thầm đếm ngón tay tính toán nửa canh giờ này hắn có thuận lợi về đến nhà hay không: Từ đây xuống chân núi nhanh nhất cũng mất một khắc, còn phải đi một đoạn đường từ thôn trang vào trong hành, vậy thì phải đi rất rất rất nhanh mới có thể không dính mưa... 
Nghĩ vậy, Bành Thạch Nhai buồn bã nhìn bầu trời xám xịt, thầm trách cơn mưa này rơi không đúng lúc. 
Thực ra trước kai y rất thích trời mưa, trời mưa sẽ bán được nhiều áo tơi, cây cỏ trong ruộng cũng sẽ mọc cao hơn, đặc biệt là nếu mùa thu mưa nhiều, quả lê trong vườn sẽ càng ngọt hơn. 
Nhưng bây giờ quả lê của y đã đủ ngọt rồi. 
Bành Thạch Nhai ôm thùng cá, bởi vì trời mưa, đám cá sôi nổi thò đầu lên mặt nước để thở, con cá chép nhỏ mà Nhan Thủy Minh cho y đã bị mấy con cá béo còn lại chiếm hết chỗ, đang nôn nóng bơi qua bơi lại giữa những kẽ hở nhỏ bé. Bành Thạch Nhai xắn tay áo vớt nó sang một cái chậu to khác, cá chép rơi tõm vào nước, vui sướng quẫy đuôi tung tăng nhả khí. 
Bọt khí trong nước vừa trồi lên đã vỡ tan, Bành Thạch Nhai sửng sốt nhớ đến gì đó, lần trước Nhan Thủy Minh sai người mua cây lê trồng trong sân nhà y, ngày hôm sau đã đi rồi, y chờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318030/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.