Tâm trạng hôm nay của Bành Thạch Nhai thay đổi rất nhanh, tuy rằng khổ sở bất an và mất mát hoàn toàn là do y tự nghĩ nhiều gây nên cho mình, nhưng may mắn cuối cùng cũng được niềm vui thổi bay hết sạch.
Bàn tay y được Nhan Thủy Minh nắm lấy, trong đêm tối hai người cùng nắm tay đi hết trăm bậc thềm đá về nhà y. Có lẽ do chiếc rổ đựng điểm tâm Nhan Thủy Minh mang đến không được đóng kỹ, trong không khí ngoài hương thơm cỏ cây còn có cả vị ngọt thoang thoảng.
Bành Thạch Nhai rụt rè cố gắng không để bản thân ra vẻ ngốc nghếch, nhưng cho dù y có khống chế được biểu tình thì cũng không che giấu được cảm xúc, càng không thể kiểm soát được đôi mắt liếc ngó liên tục của mình. Ánh trăng mờ ảo tinh tế chẳng có tác dụng gì, lại còn cả bóng cây che phủ từng mảng lớn, rõ ràng không nhìn rõ được gì nhưng y lại có cảm giác Nhan Thủy Minh đang cười, là nụ cười quen thuộc dịu dàng đẹp đẽ nhất. Thế là y cũng không nhịn được mà cong mắt cười vui vẻ.
Ý cười của Nhan Thủy Minh càng sâu, đi đường cũng phải dùng chân sờ soạng đường đi, chỉ riêng bàn tay đang nắm tay Bành Thạch Nhai của hắn là có thể cảm nhận được người kia đang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tràn ra vui vẻ ào ào, bóng đêm phủ kín người, cảm xúc của Bành Thạch Nhai lại cuốn hút mười phần, hắn nắm tay y kéo gần mình một chút: "Vui đến thế sao?"
Bành Thạch Nhai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318028/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.