Ban đêm trên núi yên tĩnh, một tiếng kêu của Nhan Thủy Minh như cắt qua bầu trời đêm, chim muông xung quanh hoảng loạn vỗ cánh phành phạch bay tán loạn từ trong rừng ra, nhưng lại không thể khiến người nọ ngừng bước chân, y chỉ hơi dừng lại trong nháy mắt, quay đầu lại nhìn thấy Nhan Thủy Minh rồi lại chạy như bay.
Nhan Thủy Minh đột nhiên đau đầu, vừa bước nhanh vừa trầm ổn uy hiếp: "Nếu còn chạy thêm một bước, ngày mai ta sẽ đi báo quan, trong núi có tên trộm mắt to trộm tranh của ta."
Chiêu này có tác dụng, thiếu niên dừng lại, tay còn ôm cuộn giấy trắng, không dám quay đầu lại mà lén lút nhích nhích về phía trước.
Nhan Thủy Minh nhịn cười, giả bộ nghiêm túc hù dọa: "Còn dám động? Tranh chữ của ta tuy chưa đến nỗi một chữ ngàn vàng, nhưng ngươi đã lấy đi mấy bức, nếu tính ra, ít nhất cũng đáng ngàn bạc."
Cuối cùng thiếu niên cũng quay đầu lại, hoảng sợ mở to hai mát, cuộn giấy trong tay nặng tựa ngàn cân, đè tay y run lẩy bẩy. Giọng y rất nhỏ, sợ hãi, có cả một chút tủi hờn: "Không trộm tranh chữ của huynh, ta tưởng huynh viết cho ta xem."
Nhan Thủy Minh gật đầu: "Đúng là viết cho ngươi xem, nhưng không nói tặng cho ngươi, xem xong rồi phải trả lại cho ta."
Thiếu niên có vẻ hổ thẹn cực kỳ, y cầm cuộn giấy, hơi do dự như thể nhịn đau từ bỏ món đồ yêu thích của mình, đặt nó xuống đất, rồi lùi về phía sau hai bước, rất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318008/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.