Lâm gia sở hữu rất nhiều tửu quán tại Lạc Dương, tín vật của Lâm Tứ tại Lâm gia tửu quán so với vàng ròng bạc trắng còn hữu ích hơn. Mục Năng có thể làm người phóng khoáng, thích ngồi uống rượu chuyện trò, mỗi khi ra ngoài không mang theo bạc sẽ sai người về lấy.
Hôm nay ra ngoài có mang bạc, chỉ là bị Lâm Nhiên quét sạch hết, bất đắc dĩ phải trở về lấy, trùng hợp Lâm Tứ lại nghe thấy, cho luôn tín vật, chỉ sợ sau này không cần cầm bạc theo nữa.
Lâm Nhiên không cần hiểu quá sâu những việc này, Mục Lương không muốn giải thích, tránh dạy hư cô, chỉ chọt chọt trán của cô: "Sau này không cho uống rượu."
Lâm Nhiên sờ sờ trán của mình: "Nhưng là cha uống rượu mừ."
"Cha như thế là không ngoan, không nên học ông." Mục Lương nói, mang theo vài phần bất đắc dĩ, dắt Lâm Nhiên đi tới hậu viện.
Lâm Nhiên rập khuôn từng bước theo sau, nhớ lúc nãy sau khi vào cửa gặp Vương phi, nhân tiện nói: "A Lương, ta lúc nãy nhìn thấy Vương phi thần thần bí bí nói chuyện với người gác cổng, thấy ta trở về, nhưng không để ý tới, người còn giận ta sao?"
Suy nghĩ của trẻ con vô cùng đơn giản, Mục Lương lại cảm thấy có chỗ không đúng, bước chân dừng lại, hơi nâng đầu hướng tỳ nữ theo sau, ra hiệu ra đi ra môn nhân đang gác cổng nghe ngóng, sau đó giải thích cho Lâm Nhiên: "Vương phi chắc là có việc muốn làm, bé ngoan không cần để ý tới bà, người bẩn hết rồi, mau tắm rửa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-toi-o-re-thanh-hoang-de/260730/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.