Lâm Nhiên tuy đã lớn hơn nhưng dù gì cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, sao có thể suy nghĩ chín chắn, thỏa đáng như người trưởng thành được. Người Mục Lương oán hận là Tô gia, cũng không phải trách nàng không chịu xử lý vấn đề, ngược lại việc nàng nhượng bộ làm bản thân như đi ra từ trong vũng bùn vậy.
Thấy Mục Lương trở nên trầm mặc, Lâm Nhiên vội vàng ngồi xuống bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm sắc mặt của A Lương, "A Lương, Tô Chiêu có phải có thù oán gì với chúng ta hay không?"
Bên trong cái đầu nhỏ chỉ toàn nghĩ đến hận và thù, giống như nàng với Tề Cấm cãi nhau, hai người đều cùng ghét bỏ đối phương, chắc đó gọi là có thù oán.
Nhưng nàng không có cãi vã gì với Tô Chiêu cả, có lẽ là do Tô Chiêu có thù oán với nhà mình.
Mục Lương không trả lời, âm mưu quỷ kế giữa người lớn với nhau không nên nói cho trẻ con nghe làm gì, nghe nhiều thành quen, sẽ ảnh hưởng đến nàng khi trưởng thành. Nàng cầm đôi bàn tay nhỏ của Lâm Nhiên, lòng bàn tay đỏ chót một mảng, có chút sưng lên, khiến Mục Lương cảm thấy đau lòng.
Nàng nuôi nấng đứa bé này lớn lên, cuối cùng lại để cho người khác bắt nạt.
Trẻ con nói dối cũng không phải chuyện gì lớn, nếu cần tính toán thì phải là gia tộc sau lưng nó. Ở Cửu Vương phủ toàn là những người biết điều, Mục Năng tính tình phóng khoáng, cũng không tranh giành với ai bao giờ, muốn quyền thì cho quyền, muốn binh thì cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-toi-o-re-thanh-hoang-de/260729/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.