"Mục Quận chúa hiểu lầm ý của ta rồi, phụ thân của tên tiểu dân này lừa Cửu Vương gia đính hôn, Quận chúa sẽ cho phép hắn lừa dối sao?" Tô Trường Lan ngược lại không giận, hơi nhếch miệng nhưng trong mắt không có ý cười.
Mục Năng lành lạnh mở miệng: "Hôn sự là ta mở miệng trước, Tô Tướng quân cảm thấy không hợp lý? Ngài không còn ở trong Lễ bộ* nữa, còn quan tâm đến chuyện của người khác nữa cơ à."
*Lễ bộ: Bộ Lễ hay Lễ bộ (chữ Hán:禮部) là tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam. ( nguồn Wiki)
Tô Trường Lan uất ức, hôn sự hoang đường của hai nhà như Chu Du đánh Hoàng Cái*, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, ả chõ miệng vào, trong lòng bất bình, nói: "Ta chỉ đang thấy oan ức cho Mục Quận chúa."
*Tục ngữ "Chu Du đánh Hoàng Cái": vừa muốn đánh, vừa muốn chịu đòn
( nguồn earlpanda.wordpress)
Mục Lương không đáp, cúi đầu đùa bé ngoan, sờ mặt nàng, chà chà cái mũi nhỏ của nàng, Lâm Nhiên sợ ngứa, bật cười khanh khách.
Minh Hoàng lười nhác dựa trên gối mềm, ánh mắt chăm chú nhìn trên người đứa bé kia, "Nghe nói Lâm gia năm nay làm ăn rất tốt?"
Lâm Nhiên vẫn đang sờ qua mu bàn tay Mục Lương, quay lưng với Minh Hoàng, Mục Lương thì lại có thể cảm giác được uy thế của Nữ đế không giống bình thường, nàng nhẹ giọng nói: "Bẩm bệ hạ, thần nữ không rõ ràng lắm, mới học tiếp nhận mấy chỗ cửa hàng."
"Bây giờ ngươi là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-toi-o-re-thanh-hoang-de/260725/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.