Thần sắc của Ái Linh ngày càng tệ đi, nhiều lúc Khương Hạo khóc đến nổi mặt mày đỏ ửng cả lên nhưng Ái Linh vẫn chẳng nhìn thằng bé dù chỉ một chút. 
Khương Duật vừa hay hôm nay anh thu xếp công việc về nhà sớm, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng con khóc ầm ĩ cả nhà anh vội chạy lên phòng xem xét tình hình. 
Cạch. 
"Sao con khóc nhiều vậy em." 
Khương Duật đi thẳng đến nôi bế Khương Hạo lên dỗ cho thằng bé nín khóc. Tay vừa ôm con vừa quay sang tìm kiếm Ái Linh. 
Cô lúc này như người mất hồn cứ nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ dường tiếng khóc của con và lời anh nói cô cũng không còn nghe thấy. 
Khương Hạo ngày càng quấy khóc hơn anh nghĩ thằng bé cũng đã đói rồi liền mang con đến giường để Ái Linh cho con bú. 
"Oe... oe... oe..." 
"Em cho con uống sữa đi anh đi làm thức ăn." 
Lúc này Ái Linh mới có phản ứng lại, cô từ từ quay sang nhìn anh rồi lần xuống đứa bé. 
Từ đôi mắt thất thần của Ái Linh đần dần chuyển sang thành sợ hại. Cô hoảng loạn vội rụt người lại một gốc bên cạch giường đôi tay thì đánh loạn ở không trung. 
"Anh đem nó đi đi... em sợ lắm... đem đi đi mà." 
Ái Linh gào lên làm cho Khương Hạo đang khóc lại khóc càng lớn hơn nữa, cô dường như bị ám ảnh bởi tiếng khóc liền bịch chặt tai lại gục mặt xuống gối mà khóc. 
Dạo gần đây Ái Linh luôn né tránh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-yeu-ong-trum-xa-hoi-den-va-tieu-tho-bach/2311656/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.