Chương trước
Chương sau
Nhưng giờ phút này, anh thực sự hưng phấn.
Dường như anh đã... nhặt được bảo bối rồi!
Một bảo bối có thể khiến anh thoát khỏi nỗi đau đớn của việc mất ngủ và sự tra trấn của bệnh đau đầu!
Nhưng anh sẽ không nói cho bất cứ ai biết về chuyện này.
Bao gồm cả cô nàng bảo bối trông rất xinh đẹp, nhưng nhìn thì có vẻ hơi... ngu ngốc kia!
Diệp Đào Yêu đứng bên giường, hai tay níu chặt mép giường, ánh mắt thì nhanh chóng nhìn lướt qua tám múi cơ bụng, sau đó nhanh chóng che mắt mình: "Anh anh anh anh anh... Làm sao anh không mặc quần sao?"
Lâu Ngâm Tiêu thức dậy xuống giường, khóe môi sung sướng cong lên: ''Quần ngủ không được tính là quần áo?"
Anh ngọt ngào ngủ say suốt một đêm hôm qua... Trừ vài phút lúc giữa bị nóng nực làm cho thức giấc.
Anh mở mắt nhìn xuống, cô gái nhỏ với mái tóc đen như thác nước đang ôm lấy cơ thể anh giống hệt bạch tuộc, ngủ no say.
Cơ thể mềm mại tựa như một chiếc lò sưởi nhỏ dán sát làm cả người anh khô nóng.
Chỉ là một hương thơm như có như không quẩn quanh nơi chóp mũi, thấm vào tim gan lại khiến anh thấy khoan khoái dễ chịu xưa nay chưa từng có.
Cân nhắc vài giây, anh chọn cởi áo ngủ, mặc quần ngủ, để nửa thân trên trần trụi rồi ngủ tiếp.
Đúng là mát mẻ.
Sau đó là một đêm say giấc nồng, ngủ tới hừng đông.
Diệp Đào Yêu lấy bàn tay trên mắt mình ra, bắt đầu bối rối... Quần ngủ có tính là quần áo không.

Cô chợt nhớ đến một bài ca dao: Cậu cả, cậu hai đều là cậu của anh, ghế lớn, ghế nhỏ đều là mảnh gỗ.
Cho nên quần ngủ cũng được coi là quần áo... Phải không?
Huống chi, mình có mặc quần áo so với đối phương không mặc quần áo thì nhất định là mình được lợi rồi!
Diệp Đào Yêu bình tĩnh, thoải mái đứng dậy. Ánh mắt cô quét quanh người Lâu Ngâm Tiêu, ngắm nhìn nhan sắc của người đàn ông đẹp bậc nhất thế giới... Cơ ngực kia, cơ bụng kia, đường cong trôi chảy kia, kia rõ ràng là đường nhân ngư*...
*Đường nhân ngư là chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V
Quá đẹp phải không?!
Có phải lãi to rồi không?!
Lâu Ngâm Tiêu xoay người với một bộ quần áo ở nhà qua, khoác lên vai rồi quay đầu nhướng mày nhìn cô: "Bây giờ tôi đã tin chuyện 'cô xảy ra tai nạn xe cộ, bị đụng hỏng đầu nên không nhớ rất nhiều thứ' mà cô từng nói.''
"Ây...'' Diệp Đào Yêu chớp mắt mấy cái: "Vì sao?''
''Rất đơn giản...'' Lâu Ngâm Tiêu giơ ngón trỏ lên gõ gõ vào thái dương của chính mình: ''Rõ ràng chỗ này của cô có bệnh!"
Diệp Đào Yêu: ''... Anh mới có bệnh!''
Lâu Ngâm Tiêu phát ra một tiếng cười nhẹ sung sướng, xoay người đi ra ngoài cửa: ''Tôi ra phòng tắm bên ngoài vệ sinh cá nhân, cô vệ sinh cá nhân ở đây, mười phút sau là thời gian ăn sáng.''
Nghe anh nhắc đến bữa sáng, tức khắc Diệp Đào Yêu cảm thấy bụng đói cồn cào.
Tối hôm qua cô sợ đến mức chưa ăn gì đã lăn ra ngủ, mà giữa trưa hôm qua vì lo lắng cho anh trai nên cô cũng không ăn được gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.