Chỉ là tới tận bây giờ cô vẫn không hiểu rõ tại sao Lâu đại BOSS lại cứ bắt cô phải ngủ cùng anh ta.
Cô nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra được.
Loại vấn đề này lại không tiện hỏi người khác, thật khó để mở miệng.
Huống hồ cho dù có hỏi Lâu Phàm hay Lâu Thập Nhị, chưa chắc bọn họ đã biết.
Thế giới của đại BOSS đâu phải là thứ mà mấy nhân vật nhỏ bé như bọn họ có thể đoán được?
Sau khi mua đồ xong, cô lại dẫn Lâu Thập Nhị tới một quán nước, vui vẻ ăn hai que kem rồi mới về văn phòng của Lâu Ngâm Tiêu.
Cô vừa dọn dẹp đống đồ mới mua xong, Lâu Ngâm Tiêu cất bút, gập máy tính xuống: "Về nhà."
Diệp Đào Yêu đưa mắt nhìn đồng hồ: "Tan tầm rồi?"
"Ừ." Lâu Ngâm Tiêu đứng lên: "Đi thôi."
"Ừm." Diệp Đào Yêu cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi theo sau.
"Đúng rồi." Lúc đi ra khỏi tòa nhà Thiên Hương, Lâu Ngâm Tiêu quay đầu nhìn cô: "Bình thường cô dùng đồ trang điểm của thương hiệu nào? Thích mặc quần áo của nhãn hiệu nào?"
"Thiên Hương chứ sao!" Diệp Đào Yêu tiện tay chỉ vào tấm biển "Thiên Hương Quốc Tế" trên tòa nhà: "Ủng hộ hàng nội! Hơn nữa đồ của Thiên Hương làm rất cẩn thận, tuy rằng mấy năm nay không thấy cải tiến gì, nghi ngờ ăn cụt vốn, nhưng chất lượng của đồ thì vẫn tạm được."
"Ừ." Lâu Ngâm Tiêu mở cửa xe giúp cô, bàn tay che trên mui xe, khẽ cúi người nhìn cô: "Tư tưởng giác ngộ cũng không tệ lắm."
"Đó là chuyện đương nhiên!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/1070181/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.