Ông chủ nhà anh còn biết thuật đọc tâm?
Những ngày tháng sau này còn sống được sao!
Lâu Ngâm Tiêu liếc nhìn cô: “Lại đây.”
Nhận thấy đánh không lại anh, nói cũng không lại anh, trong lòng Diệp Đào Yêu vô cùng miễn cưỡng, thế nhưng vẫn chậm rì bước đến: “Làm gì?”
Ngón tay thon dài của Lâu Ngâm Tiêu gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn nhỏ: “Sau này cô sẽ ngồi làm việc ở đây, công việc chủ yếu là chăm lo việc ăn mặc nghỉ ngơi đi lại của tôi, tôi nói là phải nghe, gọi là phải đến.”
“Ừm…” Diệp Đào Yêu nhìn anh vừa chân thành vừa mong đợi: “Tôi có thể xin đổi phòng làm việc khác hay không? Tôi muốn ngồi ở bên ngoài!”
“Yêu cầu bị bác bỏ.” Lâu Ngâm Tiêu lại liếc nhìn cô: “Làm cấp dưới của tôi thì phải luôn luôn ghi nhớ không được cò kè quyền lợi với tôi, phải phục tùng một trăm phần trăm, đây mới là phận sự của cô!”
Diệp Đào Yêu: “…”
Cấp dưới nỗi gì?
Nói thật dễ nghe.
Rõ ràng là nô lệ!
Đồ chủ nô gian ác!
Diệp Đào Yêu tức đến nghiến răng, bỗng nhiên có can đảm đẩy mạnh Lâu Ngâm Tiêu ra, ngồi xuống bàn làm việc nhỏ.
Ghế tựa cũng thoái mải lắm, ngồi lên rất mềm mại, cực kỳ khoan khoái.
Máy tính là loại mới cao cấp nhất.
Cốc giữ nhiệt cũng là hàng hiệu cao cấp đắt nhất mà nữ sinh yêu thích.
Cây xương rồng được trồng trong chậu hoa hình Đôrêmon tròn vo nhỏ xíu rất đáng yêu.
Thế nhưng!
Đừng tưởng như vậy là có thể thu mua được cô.
Mật ngọt dụ dỗ gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/1070174/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.