Cảnh này khiến Lãnh Cận Nam giận dữ trợn trừng mắt.
Anh ta trợn to mắt, nghiến răng nghiến lợi gào lên với Diệp Đào Yêu: "Diệp - Đào - Yêu!"
Diệp Đào Yêu nhìn anh ta với vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Diệp Đào Yêu!" Lãnh Cận Nam nghiến răng nghiến lợi lao vọt tới trước mặt Diệp Đào Yêu, giơ tay túm lấy cổ tay của cô: "Diệp Đào Yêu, cô thiếu tiền đến thế sao? Cô muốn bán đúng không? Được! Cô bán cho tôi đi! Bao nhiêu tiền? Tôi mua nửa đời sau của cô! Nửa đời sau của cô, tôi mua hết!"
Diệp Đào Yêu bị anh ta làm cho tức tới mức run người.
Lâu Ngâm Tiêu liếc Lâu Phàm một cái.
Lâu Phàm lập tức quờ lấy bình hoa sứ mỏng bên người, dâng tới tay của Diệp Đào Yêu.
Diệp Đào Yêu giơ bình lên đập xuống, bình hoa sứ mỏng kia đập lên đầu Lãnh Cận Nam, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Diệp Đào Yêu rít từng từ từng chữ từ trong kẽ răng: "Lãnh Cận Nam, anh bỏ cái ý nghĩ đấy đi, tôi bán cho ai cũng không bán cho anh... Anh đi chết đi!"
Sau khi dứt lời, cô dùng sức đẩy Lãnh Cận Nam rồi tông cửa xông ra ngoài.
"Tiểu Yêu!" Lãnh Cận Nam không hề để ý tới trên trán đang chảy máu của mình, mặc kệ tất cả đuổi theo.
Lâu Ngâm Tiêu lại liếc nhìn Lâu Phàm.
Lâu Phàm lập tức tiến lên vài bước, đi vòng qua Lãnh Cận Nam, chắn đường anh ta: "Xin anh dừng bước!"
"Tránh ra!" Ánh mắt của Lãnh Cận Nam vừa giận dữ lại vừa điên cuồng, giọng nói lạnh lùng như mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/1070163/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.