Giỏi an ủi bản thân và có tràn đầy tinh thần vẫn luôn là hai điểm đặc biệt lớn nhất của Diệp Đào Yêu.
Cũng vì vậy, mặc kệ ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cô cũng có thể trải qua một ngày đầy vui tươi, hớn hở.
Hôm nay cũng không là ngoại lệ.
Được rồi!
Vòng cổ bây giờ cũng mua xong rồi.
Có thể đi bệnh viện thăm anh cả của cô rồi chứ?
Nghĩ tới đây, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Còn chưa tới cửa, từ ngoài cửa có hai cô gái trang điểm sang trọng, áo quần chỉn chu khoác tay nhau tiến vào, mặt đối mặt với Diệp Đào Yêu.
Phan Tình Văn khoa trương xùy một tiếng, cô ta đánh giá Diệp Đào Yêu từ trên xuống dưới: “Đây còn không phải là Diệp Đào Yêu, cô cả của nhà họ Diệp sao?”
“Chị này, chị lại nói bậy nữa rồi.” Phan Mỹ Nguyệt nũng nịu liếc nhìn Phan Tình Văn một cái: “Chị quên rồi sao? Diệp Đào Yêu chỉ là con hoang của nhà họ Diệp, đã sớm bị bà trẻ đuổi ra khỏi nhà họ Diệp? Cô cả của nhà họ Diệp ở đâu ra chứ?”
“À! Đúng rồi! Em không nói thì chị cũng quên mất.” Phan Tình Văn đánh giá Diệp Đào Yêu vài lần, cười không có ý tốt với cô: “Diệp Đào Yêu, không phải là tất cả tài sản của cô đều bị bà trẻ đóng băng rồi sao? Sao cô còn đi dạo ở mấy cửa hàng trang sức xa hoa như vậy? Cô có mua nổi không?”
“Ai da! Chị à! Sao chị lại quên nữa rồi vậy?”
Phan Mỹ Nguyệt thở dài, liếc Diệp Đào Yêu một cái: “Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/1070158/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.