Cơ thể Dư Viễn trần trụi dính đầy dịch thể và nước tiểu, *** đãng khó tả, cậu xuống ngựa gỗ xong thì ngất xỉu luôn… Đây chắc chắn là chuyện mất mặt nhất mà cậu từng trải qua, hoàn toàn thua bởi ngựa gỗ vô tri.
Mệt mỏi rã rời khiến Dư Viễn ngủ một mạch đến buổi tối, ngủ khoảng nửa ngày cậu mới rời giường, cũng may lúc cậu nghỉ ngơi Trịnh Nhung không đến làm phiền, vô hình trung giúp cậu thả lỏng.
Dư Viễn tỉnh ngủ nhưng chuyện làm cậu phẫn nộ còn ở đằng sau.
Dư Viễn ra khỏi phòng, vốn dĩ bụng réo muốn tìm cái gì lót dạ, không ngờ đi ngang qua phòng khách chợt nghe thấy một đoạn đối thoại quen thuộc trong ti vi, Dư Viễn có dự cảm không ổn, cậu phóng vào phòng khách, ánh vào tầm nhìn rõ ràng là hình ảnh bản thân ngồi trên ngựa gỗ *** kêu không ngừng! Mà Trịnh Nhung thế mà còn ung dung ngồi trên sô pha xem!
Dư Viễn nhất thời nổi trận lôi đình, rảo bước đến trước ti vi rút dây điện, quay đầu cực kỳ cụt hứng: “Tôi đã nói không được ghi hình, anh thế mà dám gạt tôi?”
Trịnh Nhung đi đến trước mặt Dư Viễn, sắc mặt hơi xấu hổ, anh đè thấp giọng nói: “Hưm, đừng nóng giận, cục cưng, tôi sai rồi, tôi quên trên trần nhà còn có máy quay, nhưng chuyện tôi đã đồng ý với em nhất định không nuốt lời, tôi không cho bất kỳ ai xem đoạn video này, càng không dùng nó làm quảng cáo, tôi sao có thể cho kẻ khác xem thân thể em, chúng ta chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vien/3190175/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.