Tắt máy quay xong, người đàn ông ôm Dư Viễn đến trước mặt con ngựa gỗ màu đen, anh không đặt Dư Viễn lên luôn mà dịu dàng hôn chóp mũi và khoé miệng Dư Viễn trước, an ủi: “Sản phẩm này có thể kích thích em quá mức, nếu em thật sự không chịu được thì gọi tên tôi.”
Người đàn ông xâm lược mà ấm áp như thế khiến Dư Viễn không biết phải làm sao, cậu vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới nhớ được tên người này trên tấm danh thiếp, gọi là Trịnh Nhung.
Cực kỳ không quen, Dư Viễn không muốn hiểu biết quá rõ về người 419 với mình, hiện tại cậu không phải rất ghét Trịnh Nhung, thậm chí có thể nói Dư Viễn vô thức muốn thân thiết với anh hơn… Điều này khác xa với quá khứ, Dư Viễn không khỏi nghĩ, đây là 419 bình thường sao?
“Nghĩ lung tung gì đấy, không tập trung sẽ bị phạt.”
Dứt lời, người đàn ông bất ngờ đặt Dư Viễn lên lưng ngựa gỗ, vật lớn màu đen cứng rắn đột ngột cắm vào tao huyệt mẫn cảm của Dư Viễn!
“Ha a a a…!”
Dư Viễn mở lớn mắt, sợ hãi kêu lên, thứ vĩ đại trong cơ thể đâm quá sâu, nếu không phải tao huyệt cậu đã bị thao trước thì rất khó nuốt được thứ này.
Dư Viễn vô thức túm lấy người đàn ông bên cạnh, giương mắt hoảng sợ lắc đầu với anh: “Đừng, đừng, ô ưm… Nó quá lớn… Không ha a, sẽ rách mất…”
Người đàn ông cầm tay Dư Viễn, khẽ hôn đầu ngón tay cậu, ánh mắt thăm thẳm, khoé miệng nhếch lên: “Sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vien/3190173/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.