_Chào em Hỉ Ái....lâu rồi không gặp.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Chỉ là một câu chào mà sao Hỉ Ái lại cảm thấy chua xót quá. Đứng gần người đã từng là của mình, Hỉ Ái căng thẳng không thể diễn tả được. Tim cô đập nhanh liên hồi, nét mặt cũng có chút khó xử. Bây giờ cô đang suy nghĩ rằng mình có nên chào hỏi lại đằng ấy không hay bơ người ta luôn....
Sau cùng cô quyết định chào hỏi người ta một cách lịch sự.
_Chào anh, Phúc Tiến....lâu rồi không gặp.
Không khí bây giờ ngộp ngạt vô cùng. Hai người bốn mắt nhìn nhau mà chẳng nói cho em câu nào...
_Hôm nay em tới đây là để....?
_Thăm mẹ! - Hỉ Ái đáp
Cô đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới người yêu cũ của mình. Mới phát hiện ra một điều đặc biệt là hai chân anh đang bị thương rất nặng. Đang phải chống nạn đi rất khó khăn. Bên cạnh còn có một người bạn hỗ trợ anh đi lại, dìu anh khi anh cần. Thấy ánh mắt của Hỉ Ái cứ nhìn chằm chằm vào chân mình, Phúc Tiến vội vàng nói.
_À...chân của anh do chơi bóng rổ bị thương đấy mà. Em đừng lo
Không ngờ chỉ mới nhìn sơ một thoáng mà anh đã biết Hỉ Ái đang nghĩ gì. Cô cũng bất ngờ khi anh trả lời mà cô chưa kịp hỏi. Không lẽ bây giờ cô cũng thừa nhận trong lòng rằng anh ấy còn rất hiểu mình....
Nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn có chút kỳ lạ, không ngờ chơi bóng rổ mà có thể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-khong-loi-thoat/2907378/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.