_Dạ Minh Sơn, tránh xa người của tao ra một chút!
_Ơ...về rồi đấy à.
Lúc này Dạ Minh Sơn bước ra phía sau, hai tay nhanh chóng giấu vũ khí vào trong người như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Miệng thì cười cười rồi liên tục buôn lời biện minh cho mình.
_À...đâu có gì đâu, tụi mình chơi với nhau tí á mà, không cần để ý đâu. Vui vẻ thôi.
Một ít sự vui vẻ của anh ta mà làm cho người khác sợ chết khiếp, nếu như mà lỡ lầm vui vẻ không đúng cách thì có xác người ngã xuống ngay.
_Biết điều thì mau cút đi đi, nếu như tên bác sĩ điên đó làm gì ngươi thì ta không bảo đảm đâu. - Tuấn Hạo lên tiếng.
_Vâng...tôi xin phép.
Người vệ sĩ vừa thoát chết trong gang tấc liền vội vã chạy đi. Lần này phải may mắn lắm anh ta nới tìm được đường lui trong câu chuyện này. Nếu như Tuấn Hạo mà về trễ thêm 3 phút nữa thì sẽ có máu tươi đổ xuống ngay...
*************
_Mày đến đây làm gì?
_Thôi nào ~ mình dành thời gian đến chơi với bạn mà.
_Mày muốn gì?
_Hmm, bạn điều tra được gì rồi, nói cho mình biết với.
_Mau cút đi.
_Thôi mà, mình đang lười lắm, không muốn tự mình điều tra đâu. Cho mình biết xíu đi mà, một chút thôi.
_Mình sẽ lên kế hoạch giúp bạn mà.
_Cút đi!
_Hứ, bạn không cho mình biết thì thôi, mình đi đây!
Dạ Minh Sơn liền đứng lên rời đi, Tuấn Hạo thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-khong-loi-thoat/2907330/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.