Chung Trạch đang nhai miếng bánh yến mạch, khựng lại một thoáng, cau mày rồi không nói thêm gì nữa.
Từ đó về sau, hắn thường xuyên đến hậu cung giám sát ta học nửa ngày, miệng tuy vẫn độc địa nhưng chưa từng chế giễu ta thêm lần nào.
Lễ vật năm ta mười sáu tuổi là một cây bút lông sói, Chung Trạch cho rằng việc ta có thích hay không chẳng hề quan trọng, chỉ cần hắn hài lòng là được.
Kết quả của cái “hài lòng” đó chính là… vô số bài chép phạt.
Nếu không phải cuộc sống trong hậu cung quá mức sung sướng, ta thật sự phải nghi ngờ rằng trong cung chẳng lẽ thiếu quan văn sao chép.
Tất nhiên, dù ta cực kỳ căm ghét việc Chung Trạch bắt ta học, vẫn phải thừa nhận rằng, so với tài săn b.ắ.n chẳng ra gì của hắn, chữ viết và tranh họa của Chung Trạch quả thật là tuyệt phẩm thiên hạ.
Nghe nói, trước khi hoàng hậu rời cung đi hành hiệp trượng nghĩa, nàng còn không quên “tiện tay” mang theo vài bức họa chưa đóng ấn của hoàng thượng ra ngoài bán.
Cho đến năm sau, khi các địa phương dâng lễ mừng thọ, Chung Trạch nhìn mấy bức họa có đủ loại con dấu hoa hòe hoa sói được dâng lên, gương mặt liền vặn vẹo đến độ không dám nhìn thẳng.
Kết quả là hắn cười híp mắt, vui vẻ tuyên chỉ, cắt nửa bổng lộc của vị quan nọ.
Tội nghiệp vị đại nhân ấy đến nay vẫn còn mơ hồ chưa hiểu vì sao.
Ta đoán, Chung Trạch không phải tức giận vì hoàng hậu mang trộm tranh của hắn, cũng không phải tức vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tu-dong-y/4799181/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.