Không thể tin nổi vào mắt mình,Nhược Đan chết lặng ngồi xổm bên dưới chân của anh.Bạn học xung quanh cũng lén liếc lại nhìn,bộ dạng lúc này của cô ta chẳng ra làm sao cả.
Nhược Đan gắng nở nụ cười nhưng Quý Trạch Viễn còn chẳng thèm liếc mắt đến.Cô ta bất lực nắm chặt lấy cây bút rồi quay về chỗ ngồi.Suốt tiết học Nhược Đan hận không thể nhìn đến mòn da của Quý Trạch Viễn.Ánh mắt của cô ta dù có cháy rực như nào thì cũng không đá động được đến anh.
Tận đến lúc tan học Nhược Đan lại tiến đến cạnh bàn của Quý Trạch Viễn.Dáng vẻ e lệ dịu dàng không sao tả nổi.
- Trạch Viễn,ba tớ đang đợi chúng ta ngoài cổng.Ông ấy có vài chuyện cần trao đổi với cậu.
Động tác thu dọn sách vở của anh dừng lại.Vì cha của cô ta là bác sĩ trị liệu riêng cho anh nên vấn đề liên quan đến người đó anh sẽ lắng nghe.Đôi con ngươi đen không chút xao động,hờ hững đáp lại.
- Có vấn đề gì thì cuối tuần nói.
Nhược Đan giả bộ lén lút mà tiến gần hơn,dáng vẻ mờ ám mà nhỏ giọng.
- Chuyện này rất quan trọng,ba tớ nói là tìm ra được cách loại bỏ hoàn toàn căn bệnh của cậu.
Nghe đến đây thật sự đã đánh động được anh.Quý Trạch Viễn nhướng mày rồi cũng không do dự đáp lại.
- Tôi biết rồi.
Lưu Tôn Hạo cùng Chư Đình vẫn đứng trước cửa đợi anh.Vừa nhìn thấy Quý Trạch Viễn đi ra cùng Nhược Đan thì không khỏi sững người.Nghe xong câu nói của Quý Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391508/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.