- Anh nói thật sao?
Quý Trạch Viễn hơi co chặt ngón tay nhưng anh điều chỉnh cảm xúc rất tốt.Rất nhanh đã thành tâm mà cất giọng.
- Anh có lý do gì để nói dối em sao?Không lẽ ở trong mắt em anh là người tệ đến vậy?
- Không không không,làm sao có thể như thế được.
Lư Hiểu Khê không cần suy nghĩ liền khẳng định chắc nịch.Cô tin anh vô điều kiện chỉ là bối rối nên mới dò hỏi lại một chút.
- Hiểu Hiểu ngoan quá.
- Em không phải con nít nữa,anh đừng nói chuyện như thế.
- Ồ,vậy anh nên nói gì.Bạn gái của anh rất ngoan ngoãn?
“……”
Lư Hiểu Khê ngay lập tức biến thành con tôm hùm đỏ au.Hai bên gò má như phát hoả,đôi mắt nai to tròn như bị thôi miên mà điên loạn.Giọng nói phát ra cũng không hẳn hoi được.
- Aii….aii…ai là bạn gái của anh chứ?
Sau đó cô chỉ còn nghe thấy tiếng cười trầm khàn của anh,mang theo hơi thở nóng rực phả đến nơi cần cổ mẫn cảm nhất.Lư Hiểu Khê ngọ quậy thân mình,thật sự ngứa ngáy đến phát điên.
Quý Trạch Viễn khẽ hôn nhẹ lên bên gò má của cô,môi mỏng mơn trớn trên làn da mịn màng ấy.Từng câu từng chữ thốt ra đều làm điên đảo trái tim trong lồng ngực thiếu nữ.
- Hiểu Hiểu,chúng ta ở bên nhau đi.
“……”
- Sao không trả lời,vậy…anh quen đại người nào nhé?
- KHÔNG ĐƯỢC,em còn chưa có đồng ý.
- Ngốc thật đấy,ngoài em ra anh còn đủ sức đặt tâm ý lên ai nữa chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391500/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.