Từng giọt nước mắt bé như hạt đậu lăn dài trên gò má ửng hồng của cô gái nhỏ,cơ thể mềm mại run run lên.Lư Hiểu Khê khóc nấc lên nhưng không hề phát ra tiếng,ấm ức đưa tay lên lau nước mắt.
- Anh buông ra,em muốn về nhà.
Đôi con ngươi đục ngầu của anh khẽ co rút nhìn lấy khuôn mặt ướt đẫm của cô gái nhỏ,tim trong ngực như bị dao cứa nát vài đường.Bàn tay hơi run mà ôm lấy cơ thể của cô vào lòng.Quý Trạch Viễn hoảng sợ mà vuốt ve mái tóc của cô.
- Hiểu Hiểu đừng khóc anh xin lỗi,là anh không tốt,anh là người xấu.Đừng khóc nữa,anh sẽ đau lòng.
Anh càng nói thì cô khóc càng kịch liệt hơn,Lư Hiểu Khê nghiêng đầu ghé vào cổ của anh.Miệng há ra mà cắn một ngụm lớn,cô không nỡ dùng hết sức mà cắn,chỉ như con kiến cắn một cái rồi nhả ra.
Lư Hiểu Khê đẩy mạnh người anh ra,cô không có dễ dỗ như vậy.Ấm ức trừng lớn mắt nhìn anh.Quý Trạch Viễn nhìn cô thì đau lòng không thôi,bàn tay thô ráp của thiếu niên vụng về đưa lên muốn lau nước mắt cho cô nhưng bị cô gạt phăng một cái.
- Anh tránh ra,em ghét anh.
Nói xong cô liền chạy thẳng về nhà của mình,còn cố tình đóng cổng một cái rõ mạnh.Quý Trạch Viễn nhìn xuống bàn tay của mình thì nắm chặt lại.Tức giận mà đấm mạnh vào bức tường cổng.
- Mẹ kiếp,mày đúng là đồ khốn mà.
Bàn tay trắng lạnh với những đốt ngón tay thon dài bắt đầu xuất hiện những vết máu rỉ ra.Quý Trạch Viễn không rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391497/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.