Đúng thật cô không thể nào ghét anh, càng huống chi là lơ đi.Lư Hiểu Khê cúi thấp môi nhỏ khẽ cười trộm,được anh dỗ ngon ngọt như thế làm sao cô có thể làm lơ kia chứ.
Quý Trạch Viễn trông thấy cô gái nhỏ vui vẻ trở lại thì mới thôi dỗ ngọt.Anh ngồi lên yên xe,đưa tay kéo lấy tay cô đặt trên eo mình.
- Ôm vào nhé,kẻo ngã.
- Vâng ạ.
Dễ dỗ như vậy thì anh biết phải làm sao đây.Sau này anh phải trông chừng cô nghiêm hơn mới được,con trai chẳng có thằng nào đáng tin cậy cả.Hiểu Hiểu nhà anh ngây thơ đơn thuần như vậy.
Như mọi khi anh đưa cô đến tận lớp rồi mới đi về lớp của mình.Những ánh mắt xung quanh luôn ghì chặt trên cơ thể của anh khiến anh càng thêm khó chịu.
Là triệu chứng của căn bệnh,anh rất ghét phải tiếp xúc với người lạ.Càng khó chịu khi bị người khác chú ý.Nhiều năm nay anh rất cố gắng để hoà nhập cùng mọi người.Cố gắng để sống đúng với độ tuổi của mình,đơn thuần như cậu bé 14 tuổi.
Nhiều năm như vậy Quý Trạch Viễn đã thay đổi đáng kể.Anh đã nói nhiều hơn,tính cách điều chỉnh rất tốt không bộc phát tính nóng nảy hung hăng.Còn tham gia đội bóng rổ của trường học.
———————
Sau giờ học Quý Trạch Viễn lại cùng Lưu Tôn Hạo ra sân đánh bóng rổ.Là lớp bên cạnh thách đấu cùng lớp của anh.Thực lực của hai lớp luôn ngang nhau,chính vì thế bầu không khí của hai bên cũng chẳng hoà thuận là mấy.
Dưới hàng ghế dài những cậu thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391477/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.