Quý Trạch Viễn trầm mặc ngồi trên ghế đơn trong phòng.Biểu cảm lạnh nhạt không muốn tiếp chuyện với người trước mặt.Anh cảm thấy mình rất khỏe,bệnh gì đấy hoàn toàn không có khả năng.Nhưng dần dần những triệu chứng như lời ông già kia nói lại xuất hiện.Vì thế anh mới tiếp nhận điều trị.
Bác sĩ Hà không vòng vo liền vào vấn đề chính.
- Cảm xúc của cậu dạo này có gì thay đổi không?
- Cũng được.
- Có còn xuất hiện ảo giác nữa không?
- Vẫn còn nhưng đã ít đi.
'....'
Hơi thở của anh bắt đầu nặng dần,nói đến việc phát hiện căn bệnh này thì chính là thứ ảo giác kia.Quý Trạch Viễn thường xuyên gặp ảo giác ba mẹ ở bên cạnh anh,một nhà ba người vui vẻ ở bên nhau.Nó thường xuyên tái diễn khiến cho tâm trạng của anh ngày càng tệ hơn.
Nỗi khao khát của một đứa trẻ về tình yêu thương của cha mẹ.Nhưng cả đời này của anh không còn được cảm nhận được thứ đó.Ngoài mặt là một bức tường vô lo vô nghĩ nhưng sâu bên trong chính là một mớ hỗn độn.
Bác sĩ Hà ghi chép cẩn thận lại những vấn đề cần lưu ý.Có thể trông thấy tình trạng của cậu ngày càng tốt lên đôi chút nhưng không lớn.Mỗi tháng sẽ tái khám một lần để quan sát tình trạng của anh.Ông dặn dò anh đôi câu liền rời đi.
Người yên lặng đứng quan sát từ đầu đến cuối lúc này mới tiến lên.Nhược Đan nói vài câu với cha mình rồi ở lại trong căn phòng.Cô tiến đến bên cạnh anh,bàn tay định đưa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391476/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.