Tần Diễm hôn được rồi, sờ được rồi, ôm được rồi mới dán ở bên tai Hạ Vân Phong, thấp giọng khích lệ Hạ Vân Phong: “Mùi vị càng ngày càng ngon.” Hắn vẫn ôm Hạ Vân Phong, thế nhưng thủy chung đều nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Phong.
“Mùi gì?” Hạ Vân Phong hỏi lại Tần Diễm.
“Còn có thể có mùi gì, là mùi yêu.” Tần Diễm ôm y đi về phía trước, tỏ vẻ có thể đi về. Cũng sắp tới giờ ngủ rồi, y mặc cho Tần Diễm ôm y như thế trở về biệt thự.
Mùi yêu…
Yêu… Trong lòng Hạ Vân Phong luôn nhẩm lại lời Tần Diễm nói.
Lúc hai người trở về, phòng khách trong nhà không ai, trên bàn để bình rượu đã uống hết và thức ăn khuya đã dùng xong, điều hòa trong nhà mở rất mạnh, so với bên ngoài lạnh hơn rất nhiều.
Tối hôm đó Hạ Vân Phong bị Tần Diễm trực tiếp ôm trở về phòng, chẳng qua là quay về phòng của Tần Diễm.
Trong khoảng thời gian này Tần Diễm đang bù lại cơ hội lãng phí trước đó. Nhưng gần đây, Hạ Vân Phong bề bộn nhiều việc, luôn luôn bận rộn giữa các nhi tử, dù sao mỗi nhi tử đều cần y “Chiếu cố”, y chắc chắn sẽ không đối xử bất công với bất luận người nào, vì Hoằng Dạ là đại ca, cho nên mỗi lần Hạ Vân Phong đều hỏi Hoằng Dạ muốn cái gì.
Hoằng Dạ cũng hiểu chuyện tỏ ý hắn cái gì cũng không thiếu.
Bất quá.
Hạ Vân Phong biết gần đây Hoằng Dạ đều ngủ rất trễ, vì đèn phòng Hoằng Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1935183/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.