Hạ Vân Phong biết Tần Diễm cố ý, y hiểu ý Tần Diễm, rất nhanh lại nghe thấy Tần Diễm ở bên tai nói: “Đêm nay lúc ăn cơm, Hình Liệt đút ngươi ăn xúc xích, có ngon hay không? (=..=)”
Hạ Vân Phong muốn tát Tần Diễm một cái
Thế nhưng.
Tần Diễm tiếp tục hỏi y: “Ngươi cảm thấy xúc xích ăn ngon, hay là ta tương đối ăn khá hơn.” Hắn cố ý thấp giọng hỏi Hạ Vân Phong.
Hai thứ này căn bản cũng không phải là một định nghĩa. Cũng căn bản không có biện pháp so sánh.
Bất quá.
Hạ Vân Phong ứng theo Tần Diễm trả lời: “Của ngươi tương đối khá.”
Bởi vì Tần Diễm chỉ có một. Cho nên…
Là độc nhất vô nhị.
Cũng không thể đem ra so sánh với nhau.
Tần Diễm rất hài lòng câu trả lời của Hạ Vân Phong, ôm Hạ Vân Phong chậm rãi đi về phía trước: “Vậy bây giờ ngươi có muốn ăn không?” Tần Diễm hỏi rất uyển chuyển, không có trực tiếp yêu cầu.
Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt thăm dò của Tần Diễm, y cũng uyển chuyển nói với Tần Diễm: “Ta ăn rất no rồi.”
Tần Diễm không có hỏi y nữa.
Không cố ý yêu cầu.
Chẳng qua…
Như có như không nói một câu: “Vậy chờ đói bụng ăn nữa. (=..=)”
Thế nhưng.
Tần Diễm cũng không buông tha Hạ Vân Phong, hắn ôm Hạ Vân Phong đi thật lâu.
Trong rừng cây.
Đường nhìn rất tối.
Nương theo ánh trăng mơ hồ có thể thấy rõ con đường trước mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1935181/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.