Chương trước
Chương sau
Hạ Vân Phong lại tát Ngao Dương thêm một cái……

Y đánh rất nhẹ.

Nói là “đánh”, không bằng nói là “sờ”, vì y đã bị Ngao Dương “ôm” đến nỗi không có khí lực gì, cho nên ra tay cũng sẽ không có lực sát thương gì sất, rất nhẹ, thực ái muội……

“Thích ta như vậy?” Ngao Dương ái muội đỉnh y, ấn y ở trên tường, đôi môi còn thiếu chút nữa sẽ dán lên môi y. Cảm giác được Hạ Vân Phong muốn động, bụng dưới của hắn liền ép chặt Hạ Vân Phong.

“Ngươi câm miệng.” Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương không cần nói, y hơi run run hút khí, “Ngươi đè nặng ta như vậy, ta thật không thoải mái.” Đè nặng mà không động làm cho y thật……

Thật ngứa……

Nhưng cái loại cảm giác chạm tâm này, chính y lại không thể dùng tay mà nắm bắt được……

Ngao Dương nhìn thấy trên mặt Hạ Vân Phong thoáng xuất hiện vẻ mặt phức tạp, trong lòng hắn có chút thú vị: “Đánh đủ chưa đó?” Hắn ái muội động bụng……

Hạ Vân Phong nhìn Ngao Dương, không nói lời nào.

Bởi vì y lo lắng mở miệng một cái liền biến thành tiếng rên rỉ.

Hạ Vân Phong nghiêng đầu không nhìn Ngao Dương.

Y sao có thể đánh Ngao Dương, y chẳng qua là muốn Ngao Dương đừng nói nữa, hơn nữa y lại không có khí lực để đánh, có đánh cũng không đau, đánh vào trên người Ngao Dương nhưng là đau ở trong lòng y.

“Như thế nào không đánh?” Ngao Dương hai tay ôm thân thể Hạ Vân Phong, làm cho thân thể Hạ Vân Phong rời khỏi tường, gắt gao dán vào hắn, dựa vào hắn……

Hạ Vân Phong không nói.

Y không muốn đánh Ngao Dương ……

Ngao Dương gặp Hạ Vân Phong không lên tiếng, hai tay của hắn theo phần eo đường cong Hạ Vân Phong đi xuống, đụng đến phần khéo đưa đẩy kia (aka cái mông) của Hạ Vân Phong: “Luyến tiếc?” Hắn thử hỏi……

Hạ Vân Phong không thừa nhận.

Nhưng cũng không có phủ nhận.

Ngao Dương nhất quyết không tha tiếp tục truy vấn: “Đau lòng ta?” Hắn chậm lại ngữ tốc (= tốc độ nói),phóng thấp âm lượng, nhẹ giọng hỏi Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong thong thả nâng mắt lên, phát ra tiếng “Ân” nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, dường như là đang đáp lại. Hạ Vân Phong thẳng thắn ngược lại làm cho Ngao Dương có chút sững sờ.

Ngao Dương thật sự không nghĩ tới Hạ Vân Phong liền sảng khoái thừa nhận như vậy, hơn nữa Ngao Dương phát hiện Hạ Vân Phong thong thả dời tầm mắt đi, thật giống như đang lảng tránh ánh mắt hắn.

Như vậy tựa hồ còn có chút ngượng ngùng……

Ngao Dương hiếm có lúc cảm thấy cái dạng này của Hạ Vân Phong khiến cho hắn rất vừa lòng, vì thế hắn không làm khó Hạ Vân Phong nữa, mà lại nhéo nhéo bộ vị dưới thắt lưng của Hạ Vân Phong……

Khiến cho Hạ Vân Phong nhìn thẳng vào hắn……

Hắn một bên thấp giọng nói, một bên ngả ngớn sờ sờ cằm Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong ngẩng đầu: “Ta ngày mai quay về biên cảnh mang cục cưng về cho ngươi, được không?” Hắn đang hỏi ý kiến Hạ Vân Phong……

Đáy mắt lười biếng kia của Hạ Vân Phong ánh lên vài phần vui sướng: “Đương nhiên được.” Y nói rất chậm, cũng rất khẳng định, y đã sớm muốn bảo Ngao Dương mang cục cưng về đây……

Kia dù sao cũng là dòng máu của Hạ gia y……

Bất quá trước đó Hạ Vân Phong lo lắng Ngao Dương không muốn, nếu hiện tại Ngao Dương tự mở miệng nói, Hạ Vân Phong tự nhiên là nguyện ý, vì cục cưng rất ngoan, thật nghe lời.

Thấy Hạ Vân Phong cao hứng, Ngao Dương cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát rồi bắt đầu động: “Nhưng đêm nay làm cho ta cao hứng trước đã.” Hắn có điều kiện ……

Hạ Vân Phong nhìn về phía Ngao Dương, lập tức đã hiểu được ý tứ Ngao Dương.

Y bất động.

Cũng không nói tiếng nào.

Vì y cảm giác được hơi thở Ngao Dương đè ép y, thẳng đến khi đôi môi Ngao Dương hôn lên môi y, bất quá Hạ Vân Phong không có lần nào là không cho Ngao Dương cao hứng.

Cho nên.

Lần này y cũng cực kỳ phối hợp, miễn cưỡng nói một câu: “Ngươi tận hứng.” Y tùy tâm sở dục (=không theo ai hết, cứ ý mình mà làm) một câu thong thả cho phép, nghe vào cứ như là nói “Đều tùy ngươi.”

Nhưng trên thực tế……

Cũng đúng là tùy Ngao Dương……

“Hào phóng như vậy?” Ngao Dương vừa nói một bên vừa hôn môi y, thấp giọng khích lệ Hạ Vân Phong, “Thật độ lượng.” Hắn vừa nói vừa vuốt ve thân thể nhu nhuận của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cảm giác được môi Ngao Dương nhẹ nhàng chạm y vài cái rồi dừng ở bên môi y, miệng Ngao Dương thở ra hơi thở nhợt nhạt nóng rực đã ươn ướt đôi môi Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong đối với sự khích lệ của Ngao Dương không có đáp lại.

Nhưng……

Ngao Dương lại ý tứ hàm xúc không rõ thấp giọng bổ sung một câu: “Ta thích.” Giọng hắn rất trầm, thấp đủ cho người ta có chút mơ hồ không rõ, nhưng Hạ Vân Phong lại nghe rõ ràng ……

Lời Ngao Dương nói khiến cho ánh mắt Hạ Vân Phong một lần nữa trở xuống trên mặt Ngao Dương, Ngao Dương cũng đang hết sức chăm chú theo dõi y……

Rất nhanh.

Ngao Dương liền sát vào y.

Ngậm hôn môi y.

Xoa dịu đôi môi y.

Ngay sau đó, Hạ Vân Phong đã bị Ngao Dương ôm đến trên giường……

Hạ Vân Phong đối với sự to gan của nhi tử cho tới giờ cũng luôn luôn không keo kiệt, đặc biệt là khi nhi tử cần, y đều hết sức và cho vô điều kiện, coi như là bù lại những thiếu thốn khi y còn trẻ.

Hạ Vân Phong cảm thấy tuy rằng Ngao Dương ngẫu nhiên sẽ cố ý làm đau y, nhưng tổng thể mà nói y cũng thoải mái, hơn nữa kỳ thật Ngao Dương thích ngoài miệng oán giận vài câu, trong lòng thật ra lại không có ý gì……

Hạ Vân Phong không muốn Ngao Dương lưu lại lâu ở biên cảnh, y hy vọng Ngao Dương đi sớm về sớm, cho nên y bảo Ngao Dương xử lý xong chuyện ở biên cảnh thì liền trở về sớm một chút. Y cũng biết lần này Ngao Dương không chỉ là vì đón cục cưng, dĩ nhiên còn phải an bài một chút chuyện ở biên cảnh. Dù sao Ngao Dương là trùm ma túy lớn ở biên cảnh, xuất hàng, đi hàng đều phải trải qua sự đồng ý của Ngao Dương.

Tuy rằng Hạ Vân Phong rất ít hỏi Ngao Dương chuyện biên cảnh, nhưng không có nghĩa là y không biết.

Không quá hai ngày.

Hạ Vân Phong đã bị mời đi cảnh cục uống trà, bất quá mục đích mời y đi cảnh cục cũng không phải bởi vì y phạm vào việc gì, mà là bởi vì lúc y cùng Hạ Đông đi du lịch, đã thay người ta báo cảnh sát.

Hiện tại cảnh sát Nam khu bên kia đến đây điều tra chuyện này, bảo cảnh sát Bắc khu mời Hạ Vân Phong đến cục cảnh sát uống trà, cùng với lấy khẩu cung, nếu cần thiết còn muốn mời Hạ Vân Phong ra tòa làm chứng.

Hạ Vân Phong ngồi ở trong phòng thẩm vấn, rất phối hợp ghi chép, đem tình hình lúc ấy ở trên tuyết sơn đều nói lại một lần. Ghi xong khẩu cung sau luật sư của nguyên cáo còn muốn mời Hạ Vân Phong hỗ trợ ra tòa làm chứng, Hạ Vân Phong cũng rất khẳng khái đáp ứng, vì y cảm thấy nam nhân trung niên kia là vô tội, y cũng chỉ nói sự thật.

Cảnh sát rất lễ phép mời Hạ Vân Phong ra phòng thẩm vấn, Hạ Vân Phong không có lập tức rời đi, bởi vì sắp đến giờ tan tầm, cho nên y đi đến văn phòng tổng cục cảnh sát.

Y thuận đường đón Hình Liệt tan tầm……

Y cũng không kiêng dè, dù sao hiện tại bên ngoài mọi người đều biết Hình Liệt là con của y. Phụ thân chờ con mình tan tầm, cũng giống như chờ con tan học vậy, thật bình thường.

Cốc cốc —

Hạ Vân Phong gõ cửa.

“Cửa không khóa.” Trong phòng truyền đến một giọng nói không kiên nhẫn.

Hạ Vân Phong thong thả đẩy cửa ra.

Y vừa mở cửa liền thấy Hình Liệt mặc cảnh phục ngồi ở trên ghế rộng thùng thình, nhíu mi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không biết đang nhìn cái gì, nhìn xem đặc biệt chuyên tâm.

Chỉ là……

Hạ Vân Phong lần đầu tiên nhìn thấy Hình Liệt mặc cảnh phục (chứ lần đầu gặp Hình ca là mặc j?),bên trong giá sách phía sau bàn công tác bày rất nhiều huân chương và cúp, Hình Liệt rất chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính…… Không nhìn người vào……

Hình Liệt cũng không thèm nhìn tới cửa bên này, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

Hạ Vân Phong rất nhẹ đóng cửa lại: “Chờ ngươi tan tầm.”

Hình Liệt nghe được tiếng của Hạ Vân Phong mới ngẩng đầu nhìn về phía cạnh cửa, thấy Hạ Vân Phong một thân hoa mỹ mà cổ điển đứng ở cạnh cửa, hắn quả thật có chút ngoài ý muốn……

Hình Liệt không biểu lộ ra kinh ngạc và nghi hoặc, hắn chỉ là ung dung hỏi: “Sao lại đến đây?” vì Hạ Vân Phong không có việc gì sẽ không đến cục cảnh sát, huống chi Hạ Vân Phong lại không thích cảnh sát.

Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha trong văn phòng, đem chuyện hôm nay bị mời đến lấy khẩu cung nói lại một lần với Hình Liệt, Hình Liệt nghe xong chỉ gật gật đầu……

Hình Liệt nhìn nhìn thời gian còn chưa đến giờ tan tầm, hắn trước giờ đều rất nguyên tắc, chưa đến giờ tan tầm sẽ không rời đi trước, hắn bảo Hạ Vân Phong ở trong này nghỉ ngơi, chính mình lại nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Ngươi đang xem cái gì?” Hạ Vân Phong muốn biết vụ án gì mà hấp dẫn Hình Liệt như vậy, nhưng bởi vì máy tính đưa lưng về phía Hạ Vân Phong, thế cho nên Hạ Vân Phong nhìn không thấy Hình Liệt đang xem cái gì.

Hình Liệt nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn lên màn hình, sau đó lại đối mặt nhìn Hạ Vân Phong: “Ta đang xem phim tài liệu.” Hắn thoáng cau mày……

Ẩn ẩn có chút không hờn giận (editor: =))))) cái mặt mún ăn dấm rồi)……

Beta: Nghi nó xem phim sệch lắm =..= gì chứ trong đam hoặc trong ngôn cũng thỉnh thoảng có cảnh này:v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.