Chương trước
Chương sau
Bên ngoài rất lạnh……

“Ngươi vì sao lại cùng hắn một chỗ?” Ngao Dương ôn hoà chất vấn y, hắn cầm lấy cổ tay Hạ Vân Phong, liền kéo Hạ Vân Phong vào hoa viên nhà mình, “Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi không cần cùng hắn lui tới, Hạ Vân Phong, lúc trước ngươi đáp ứng ta như thế nào, ngươi là không phải đều đem những lời ta nói quên sạch rồi?”

Hạ Vân Phong còn chưa có kịp trả lời.

Ngao Dương lại hỏi y: “Cơm đêm nay ăn ngon không?”

Kỳ thật……

Hạ Vân Phong còn chưa có ăn……

“Trà uống ngon không?” Ngao Dương bất mãn truy vấn y.

Hạ Vân Phong muốn nói.

Nhưng Ngao Dương lại liên tiếp hỏi ra vấn đề, hơn nữa luôn giành trước ngắt lời y: “Hiện tại ngươi chỉ lo bản thân ăn uống no đủ, không quản nhi tử có phải bị đói hay không, ngươi như thế này cũng gọi là rất tốt với ta?”

Hạ Vân Phong chỉ lười biếng nhìn nhi tử: “Ta còn chưa ăn.”

Ngao Dương thế này mới quay lại nhìn Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong tiếp tục chậm rãi nói: “Ta cũng rất đói bụng.”

Ngao Dương không nói, hoài nghi nhìn kỹ Hạ Vân Phong.

“Ta đi ra ngoài tìm ngươi.” Hạ Vân Phong chi tiết nói, “Gặp được bằng hữu ngươi.” Y nói rất chậm……

Bông tuyết bay xuống ở trên mặt Ngao Dương, vẻ mặt Ngao Dương không có chút biến hóa, chỉ có trong mắt hắn, lộ ra vài phần hoài nghi: “Tìm ta làm cái gì, ngươi tìm ta, không biết gọi điện thoại cho ta?”

Ngao Dương lập tức lấy di động ra, một bên hướng trong phòng đi, một bên gọi điện thoại xác nhận với bằng hữu, hắn muốn xác định lời Hạ Vân Phong nói có thật hay không.

“Di động của ngươi không có người nghe, ta lo lắng ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì.” Hạ Vân Phong chưa bao giờ nói dối, tự nhiên sẽ không chột dạ, “Cho nên ta liền đi ra ngoài tìm ngươi, nhưng lại gặp được bằng hữu ngươi, bằng hữu ngươi hảo tâm đưa ta trở về.”

Chỉ có như vậy……

Chẳng qua.

Hạ Vân Phong không nghĩ tới sẽ bị Ngao Dương bắt gặp.

Lúc Hạ Vân Phong nói chuyện Ngao Dương căn bản là không có nghe.

Ngao Dương nói chuyện điện thoại xác nhận xong, chỉ nhìn Hạ Vân Phong vài lần, liền tháo giầy vào nhà.

Hạ Vân Phong mới đi theo hắn vào nhà.

Buổi tối Hạ Vân Phong còn chưa ngủ, Ngao Dương đi vào trong phòng y.

“Là ta không thỏa mãn được ngươi, hay là như thế nào?” Trải qua một hồi dây dưa sau, Ngao Dương tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, “Muốn tìm nam nhân, cũng đừng xuống tay với bằng hữu của ta” (=..= ta phải công nhận tư tưởng thằng này quá chi là lệch lạc)

Hạ Vân Phong ngồi dậy nhìn hắn: “Bằng hữu ngươi là làm cái gì?” Y không biết người kia làm cái gì, bất quá có lễ phép như vậy, nhìn qua rất không tồi.

“Ngươi ở Bắc đường làm cái gì, hắn ngay tại Hán đường làm cái đó.” Ngao Dương bắt tay vói vào trong chăn, Hạ Vân Phong miễn cưỡng “Ngô” hai tiếng……

Hạ Vân Phong vừa giương mắt……

Lập tức liền thấy Ngao Dương đè ép lại đây “Ngươi là không phải gặp người trẻ tuổi đều thích? ngươi như vậy muốn tình thú không có tình thú, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, có cho người khác cũng không cần.” Ngao Dương luôn cảm thấy Hạ Vân Phong muốn nịnh bợ bằng hữu hắn.

Cho nên.

Ngữ khí Ngao Dương chế ngạo Hạ Vân Phong cũng rất nặng, điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong ít nhiều có chút không thoải mái.

Y đối với Ngao Dương, đối với nhi tử đều là thật tình.

Nhưng Ngao Dương lại nhìn y như vậy.

Trong chăn.

Tay Ngao Dương đang không ngừng cử động, Hạ Vân Phong hất tay Ngao Dương ra: “Ngươi là không phải cứng rắn muốn nói ta như vậy, trong lòng ngươi mới có thể thoải mái?” Y có thể chịu được yêu cầu vô lý mà Ngao Dương đưa ra với y, nhưng y không thể chịu đựng được Ngao Dương xem y đê tiện như vậy, xem y thành mấy loại nam nhân không biết xấu hổ, Ngao Dương với y cùng một chỗ lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không hiểu y.

Ngao Dương thấy Hạ Vân Phong khẽ nhíu mày, đã biết Hạ Vân Phong có chút mất hứng, cho nên Ngao Dương thu tay lại, nằm xuống liền ngủ, không thèm nhìn Hạ Vân Phong.

Dù sao Ngao Dương cảm thấy mặc kệ mình nói như thế nào, làm như thế nào, ngày hôm sau Hạ Vân Phong vẫn sẽ làm theo hắn, vì hắn bưng trà dâng nước.

Chẳng qua, lần này Ngao Dương nghĩ sai rồi. (=.,= ăn quen hả con)

Ngày hôm sau lúc hắn về nhà Hạ Vân Phong không ở trong nhà, hắn ở nhà đợi thật lâu, nhưng Hạ Vân Phong vẫn không trở về. Mới đầu hắn cũng không quá để ý, nhưng cũng đã mười giờ tối rồi, Hạ Vân Phong vẫn chưa có trở về, Ngao Dương liền lái xe đi ra ngoài tìm một chút. Lúc trở về lại phát hiện y đang ngồi ở trong nhà uống trà.

Cũng không biết Hạ Vân Phong trở về khi nào.

Ngao Dương làm bộ vừa mới về tới nhà: “Lấy dép lại đây cho ta.” Bởi vì mỗi ngày hắn về nhà Hạ Vân Phong đều lấy dép lê cho hắn, hầu hạ hắn rất tốt.

Hạ Vân Phong sai người hầu cầm dép qua cho Ngao Dương, còn Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha hút thuốc, hôm nay y đi ra ngoài cùng lão đại Đường khu họp mặt, trở về hơi khuya.

Ngao Dương nhìn thoáng qua dép lê, hắn chịu đựng không phát tác, mang dép lê liền đi vào nhà: “Ngươi đi pha cho ta chén trà.” Hắn chỉ Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong tự mình đi.

Hạ Vân Phong vẫn sai người hầu trong nhà đi: “Đi pha chén trà cho nhị thiếu gia, pha nhạt một chút, hàng hỏa.” Y chậm rì rì nhìn về phía Ngao Dương, khóe miệng tràn ra sương khói cực kỳ nhạt nhẽo.

Ngao Dương sắc mặt âm trầm ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Phong: “Vì sao trễ như vậy mới trở về?” Hắn không quen hỏi như vậy, bởi vì lời này nói ra miệng hình như là đang quan tâm Hạ Vân Phong.

Ngao Dương ý thức được chính mình hỏi cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Trước đó ngươi có trở về qua?” Hạ Vân Phong nuốt vân phun vụ nhìn hắn, đôi mắt trầm ổn của y vững vàng không có chút dao động.

“Không có.” Ngao Dương trả lời thật mau.

Thực tùy tiện.

Nói xong đã dựa vào trên sô pha uống trà người hầu bưng tới……

Ngao Dương uống hai hớp đã không uống nữa, hắn ý bảo Hạ Vân Phong làm chuyện mà bình thường mỗi ngày y vì hắn làm, thay hắn cởi cúc áo, nhưng Hạ Vân Phong bất động.

“Tự ngươi cởi.” Hạ Vân Phong lười biếng nằm, cũng không chút nào có ý muốn thay Ngao Dương cởi y phục.

Ngao Dương bất mãn.

“Chuyện của mình, tự mình làm.” Hạ Vân Phong nói rất chậm, ngữ khí y một chút cũng không nghiêm túc, ngược lại lười biếng, có vẻ không có gì khí lực, thực lười.

“Chuyện của ta, đều là ngươi làm giúp ta, ngươi đáp ứng ta……” Ngao Dương lời còn chưa nói xong, Hạ Vân Phong đã đứng dậy, thay hắn cởi cúc áo.

Hạ Vân Phong động tác rất chậm, ánh mắt y theo cổ áo Ngao Dương, nhìn về phía hai tròng mắt tràn ngập bất mãn kia của Ngao Dương: “Ngươi lo lắng cho ta?” Y chậm rãi hỏi lại Ngao Dương.

“Cái rắm.” Ngao Dương nói tục.

“Ngươi nói tục, chứng tỏ là ngươi để ý.” Hạ Vân Phong thay hắn cởi áo khoác, thay hắn cởi quần áo ra, xếp lại để lên bên cạnh, sau đó thay hắn sửa sang lại quần áo trên người một chút.

“Không phải.” Ngao Dương phủ nhận.

Bất quá.

Lần này Ngao Dương không có mắng thô tục.

“Sao không mắng ta nữa?” Hạ Vân Phong kéo vạt áo chiếc áo hàng hiệu của Ngao Dương, thong thả thay hắn sửa sang lại, ánh mắt y vẫn dừng ở trên mặt Ngao Dương.

Ngao Dương bị nói cho nghẹn lời.

“Ngươi không phải rất thích mắng ta sao, hiện tại ta cho ngươi mắng, ngươi hôm nay cứ mắng cho đủ.” Hạ Vân Phong đặc biệt cho phép hắn, nói hắn tùy tiện mắng mình.

Ngao Dương không rõ cho nên theo dõi y.

“Bất quá……” Hạ Vân Phong cũng sẽ không cho hắn mắng không, y nói với Ngao Dương, “Ngươi lo mà mắng cho hết, hôm nay ta cho ngươi mắng, về sau ngươi phải hứa sẽ không tiếp tục mắng ta.” Ý tứ của y là để cho Ngao Dương đem tất cả bất mãn cùng nghi ngờ hôm nay đều nói ra, y bảo Ngao Dương hảo hảo phát tiết tức giận, bất quá về sau không được tiếp tục mắng y nữa.

Ngao Dương không nói gì.

“Hiện tại ta cho ngươi mắng, ngươi còn không mắng.” Hạ Vân Phong bảo hắn nhanh lên, dù sao thời gian không có bao nhiêu, còn hai tiếng nữa ngày hôm nay sẽ trôi qua, y cho Ngao Dương thời gian hai tiếng.

Ngao Dương trầm mặc sau một lúc lâu, bắt đầu mắng cả một đống lớn.

Ngao Dương cơ hồ là chỉ vào mũi Hạ Vân Phong chửi ầm lên: “Ngươi không biết xấu hổ, nơi nơi câu dẫn nam nhân, ngay cả bằng hữu của nhi tử cũng muốn câu dẫn, ngươi nhìn lại mình đi, vừa già lại xấu nhìn không có khẩu vị gì.” Hắn mắng rất khó nghe, quả thực giống như sắp đem cả giầy đạp lên mặt Hạ Vân Phong mà đi, lửa giận kia……

Khí thế kia……

Tư thế kia, thật giống như muốn hành hung Hạ Vân Phong một cái……

Hạ Vân Phong nghe thấy hắn nói như vậy, lông mi miễn cưỡng run lên một cái, y vẫn chăm chú nhìn Ngao Dương, nhìn thấy bộ dáng Ngao Dương tức giận lại muốn đánh người, y không nói lời nào.

Ngao Dương mắng y ước chừng hơn hai giờ (cho nó ra chợ đi đòi nợ đc đấy =.,=),Hạ Vân Phong để cho hắn phát tiết tức giận, dù sao nghẹn bao lâu đó sẽ xảy ra vấn đề.

“Mắng xong?” Hạ Vân Phong nói chuyện cùng lúc đồng hồ cổ phát ra tiếng vang “Đinh đông”, thấy Ngao Dương không nói, y dĩ nhiên cũng lưu ý đến Ngao Dương uống trà xong rồi.

Hạ Vân Phong mới lấy qua cái ly trong tay Ngao Dương, thong thả đứng dậy tự mình đi pha một ly trà cho Ngao Dương……

Lúc Hạ Vân Phong pha trà xong mang đến, y vừa buông ly trà xuống, Ngao Dương liền vươn tay bắt được cổ tay Hạ Vân Phong, Ngao Dương kéo Hạ Vân Phong một cái……

Hạ Vân Phong ngã ngồi ở trên sô pha……

“Tay ngươi rất lạnh, đi lên lầu đổi quần áo, đừng để cảm lạnh.” Hạ Vân Phong vừa nói xong, liền cảm giác được Ngao Dương ôm thắt lưng y, hơn nữa hai tay Ngao Dương luồn vào trong áo ngủ mềm nhẵn của y.

“Ngươi tự đến sưởi ấm ta.” Ngao Dương trực tiếp yêu cầu Hạ Vân Phong. Bởi vì lúc nãy Ngao Dương nói nhiều quá, hiện tại cổ họng trở nên có chút khô khan, nhưng vẫn như trước không ảnh hưởng giọng nói dễ nghe kia.

Trầm thấp ……

Mơ hồ lộ ra một chút ái muội……

Hạ Vân Phong dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Ngao Dương, dù sao cùng Ngao Dương cũng không phải một hai lần, cũng không có gì không được tự nhiên, không biết Hạ Vân Phong bị ảo giác hay là như thế nào……

Y mơ hồ cảm thấy hôm nay Ngao Dương không có thô lỗ như ngày hôm qua, hơn nữa y cũng rõ ràng cảm giác được hiện tại Ngao Dương cũng không có sốt ruột đối với y làm cái gì, chỉ đang vuốt ve thân thể y……

Ngao Dương rất ít có kiên nhẫn sờ y như vậy.

Bình thường đều là trực tiếp bóc quần áo y ra, nhấn y ngã vào trên giường liền trực tiếp thượng, bằng không chính là trực tiếp vén vạt áo áo ngủ của y lên, ngay cả quần áo cũng không cởi.

Cứ như vậy không hề kết cấu đỉnh nhập……

Mà lúc này.

Một bàn tay của Ngao Dương đang vuốt ve ngực Hạ Vân Phong, thân thể Hạ Vân Phong rất nóng, tay Ngao Dương có chút lạnh, đi qua chỗ nào đều sẽ làm cho Hạ Vân Phong có chút khó có thể chống đỡ……

Tay kia của Ngao Dương thì từ phía sau thắt lưng Hạ Vân Phong, trượt vào trong quần Hạ Vân Phong, cái tay dần dần được nhiệt độ cơ thể của Hạ Vân Phong sưởi ấm của Ngao Dương đang vuốt ve địa phương đầy đặn khéo đưa đẩy phía trước của Hạ Vân Phong……

Hơi thở Ngao Dương liền phun ở trên mặt Hạ Vân Phong, cổ mùi nước hoa trên người Ngao Dương rất nhạt, lại rất dễ chịu.

Hạ Vân Phong không có lộn xộn.

Tùy ý nhi tử ôm.

Hai tay Ngao Dương hơi chút phát lực nhu nhu Hạ Vân Phong, lập tức chợt nghe được trong xoang mũi Hạ Vân Phong miễn cưỡng dật ra tiếng rên rỉ nhợt nhạt, cùng lúc đó đôi môi với hình dáng xinh đẹp của Ngao Dương cũng không hoảng không vội dán lên gò má Hạ Vân Phong.

Lập tức……

Y nghe thấy Ngao Dương thấp giọng nói: “Qua đêm nay, ngươi sẽ không còn tâm tư lại đi mơ tưởng đến nam nhân khác nữa.” Hắn một bên thấp giọng nói xong, một bên không chút để ý cởi cúc áo Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong thong thả nâng mắt lên, miễn cưỡng nhìn về phía Ngao Dương: “Ngươi nói cái gì?” Hạ Vân Phong không có nghe rõ, bởi vì hành động vuốt ve y vừa nãy của Ngao Dương làm cho y hơi phân tâm.

Ngao Dương không có lặp lại, chỉ duỗi tay kéo quần Hạ Vân Phong xuống dưới, động tác của Ngao Dương không nhanh, thành công làm cho Hạ Vân Phong tự cảm giác quá trình chiếc quần từ đùi trượt đến đầu gối……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.