Hạ Vân Phong được Hoằng Dạ đỡ, nhiệt độ cơ thể truyền đến cùng hương vị quen thuộc thản nhiên trên người Hoằng Dạ, đều làm cho Hạ Vân Phong càng thêm thanh tỉnh hơn so với trước đó. Hoằng Dạ thực quy củ đỡ y.
“Dìu ta trở về phòng.” sắc mặt Hạ Vân Phong khá vững vàng, nhưng khi cảm giác được Hoằng Dạ hơi chút ôm sát y, trong lòng y như là kinh đào hãi lãng (= sóng to gió lớn),cuộn trào mãnh liệt.
“Ta giúp ngươi cầm quải trượng.” Hoằng Dạ vươn tay tiếp nhận quải trượng trong tay Hạ Vân Phong. Hắn để cho toàn bộ sức nặng củaHạ Vân Phong đều dựa vào hắn, hai người đi rất chậm, thật giống như đang tản bộ.
“Ta tự cầm.” Hạ Vân Phong cũng biết Hoằng Dạ mệt mỏi, bởi vì Hoằng Dạ cũng đi rất chậm Hành lang này thật dài lại gấp khúc giống như vĩnh viễn không có điểm cuối, rất dài….
“Ta nói giúp ngươi cầm, ngươi ôm ta là được rồi.” Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, hôn má y một cái. Nụ hôn đơn giản này tuy nhẹ lại tràn ngập săn sóc.
Hạ Vân Phong vuốt mặt mình, ngay cả đầu ngón tay cũng đang nóng lên.
“Làm sao vậy?” Hoằng Dạ vươn tay bắt lấy tay y. Khi hắn nói chuyện hơi thở đã dần ươn ướt ngón tay Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ bắt lấy tay y hôn thân ngón tay y.
“Không có gì.” Hạ Vân Phong rút tay về, bảo Hoằng Dạ ôm y trở về, y không muốn đi bộ nữa rồi. Hoằng Dạ cũng thực dứt khoát bế y lên, trực tiếp ôm trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1935069/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.