Nụ hôn của Hạ Đông mang theo cảm giác triền miên hít thở không thông, hơn nữa động tác của Hạ Đông rất ra sức, làm cho đầu ngón chân Hạ Vân Phong sắp tê rần. Hai tay của y vô lực khoáC lên đầu vai Hạ Đông, tùy thời đều muốn trượt xuống dưới.
“Chúng ta thật lâu không cùng một chỗ rồi, ngươi có nhớ ta không?” Hạ Đông ở trên giường cùng lúc thường hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, xuống giường Hạ Đông rất nghe lời Hạ Vân Phong, nhưng khi ở trên giường, Hạ Đông sẽ định đoạt.
“Nhớ…” Hạ Vân Phong không có kiêng dè gật đầu.
Tính ra thì bọn họ đã hơn một năm không có đồng giường, hơn nữa thân mật khăng khít ôm hôn giống như vậy cũng lâu lắm chưa có làm, Hạ Vân Phong dĩ nhiên là hoài niệm.
Chân Hạ Vân Phong bị Hạ Đông lấy tư thế khó coi đùa nghịch, một chân khoác lên trên vai Hạ Đông, một chân có chút vô lực khoác lên trên giường, áp lực mà vô cùng thân thiết nói chuyện với nhau.
Thực thân mật.
Thực gần gũi.
Đôi bên hôn cũng khó mà tách ra…
Khóe môi Hạ Vân Phong bị Hạ Đông hôn đến vừa ướt lại vừa sáng, khi đôi môi hai người tách ra, Hạ Đông đem nước bọt uy đến bên miệng Hạ Vân Phong. Y lười biếng liếm đôi môi Hạ Đông, ngậm vào nước bọt mà Hạ Đông đút cho y.
“Ăn ngon không?” Hạ Đông hôn môi y, vô cùng thân thiết hỏi y mùi vị nước bọt của hắn: “Hương vị được không?” Hắn rút đi gối đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1935065/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.