Hạ Vân Phong vẫn trầm mặc.
Nhưng thương tâm đến nỗi đầu ngón tay đều đang run rẩy……
Rác rưởi……
Thì ra ở trong mắt Ngao Dương, y đã thành loại hình tượng này, mắng y vô số lần, nhưng còn đang không ngừng xâm phạm y, không ngừng vuốt ve y.
“Lúc ngươi cướp hàng của ta, thì đã biết ta nhất định sẽ tìm đến ngươi.” Ngao Dương đem Hạ Vân Phong bế đứng lên, đem Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người hắn, “Hiện tại ta đã đến đây, ngươi thỏa mãn chưa?”
Hạ Vân Phong nhắm mắt, nước mắt nơi khóe mi mãi không ngừng.
“Ta hỏi (chả hiểu hỏi cái zề =..=) ngươi này không biết xấu hổ, tưởng tẫn biện pháp, trăm phương nghìn kế câu dẫn nhi tử, rốt cuộc thỏa mãn chưa?” Ngao Dương một bên lạnh lùng trào phúng y, một bên ái muội nắm bắt thắt lưng mềm mại của y, hắn yêu cầu Hạ Vân Phong tự mình động thắt lưng, “Tự mình động, kẹp chặt chút……”
Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người Ngao Dương, căn bản là không có khí lực động, “Ta không thể.” Hiện tại y chỉ có thể không tiếng động rơi lệ, mặc cho nước mắt kia theo hai má lăn xuống……
Y không thể.
Y không có khí lực.
“Mở to mắt nhìn ta.” Ngao Dương vuốt mông y, yêu cầu y không cần giả chết, “Ngươi không phải rất muốn ta tới tìm ngươi sao? Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ, ngươi cướp hàng của ta, nói đến nói đi còn không phải ngươi muốn gặp ta? Hiện tại ta đến đây rồi, ngươi phải hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1934994/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.